Quán Thời Gian
Hân hoan đón mừng quý khách đến với Quán Thời Gian!

Join the forum, it's quick and easy

Quán Thời Gian
Hân hoan đón mừng quý khách đến với Quán Thời Gian!
Quán Thời Gian
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

ĐỘC THOẠI TRÊN ĐỒI THÔNG - Lê Uyên Phương

Go down

ĐỘC THOẠI TRÊN ĐỒI THÔNG  - Lê Uyên Phương    Empty ĐỘC THOẠI TRÊN ĐỒI THÔNG - Lê Uyên Phương

Bài gửi  minhthanh Sat Apr 13, 2013 11:48 am

ĐỘC THOẠI TRÊN ĐỒI THÔNG  - Lê Uyên Phương    Dalat4io_zps6cd3d199

Bây giờ hắn đã ngoài năm mươi và đang ngồi lại trên ngọn đồi mà hơn bốn mươi năm về trước, mỗi buổi chiều tan trường về, hắn vẫn đến ngồi bên cạnh chiếc xe đạp.
Thảm cỏ xanh vẫn trải dài trước mặt như một thách thức trước mọi biến cố của cuộc đời.
Hắn ngồi đó, trên ngọn đồi, như đang ngồi trên tấm thảm xanh vô tận của thời gian.
Một cái gì không thật hiện hữu quanh đây?
Chiếc tháp nhọn của Lycée Yersin vẫn sừng sững in trên nền trời, nhưng không còn thân thuộc và đầy bí mật như khi hắn còn bé.
Cái nhìn hắn như của một người khách lạ bất chợt bắt gặp một hình ảnh nào đã đến trong giấc mơ.
Hắn nghĩ là có thể tìm thấy lại một viên sỏi, một cọng cây khô mà hơn ba mươi năm về trước đã tình cờ nhặt lên, đùa nghịch một chút rồi ném xuống trên con đường mòn.
Có lẽ cành cây khô đó đang nằm im bên một lùm cây quen thuộc dưới chân đồi.

Ta đâu ngờ tình xưa vẫn còn như ngày ấy.
Khi xa người sao đành quên.
Như chim trời tìm đất mới.
Tan bao nhiêu nên thơ đã trong tay cầm.
Như sông xanh trôi đi không tiếc thương gì nhau.
Anh, anh ơi, anh ơi cuối chân trời ấy.
Như mây trôi, mây trôi, đã xa rồi, đã xa rồi.
Ngồi với lòng xót xa. Tình vẫn còn thiết tha...


Một bài hát đã được viết ra hơn hai mươi năm trước bỗng dội lại rõ ràng bên tai hắn như thể đã không có một khoảng cách nào giữa cái bây giờ và cái lúc bài hát được viết.
Thời gian của hơn ba mươi năm bỗng co rút lại trong một cái nhói tim và một sự buồn bã không cùng được tạo nên từ một khoảng trống bất ngờ trong tâm não hắn.
Không gian đầy màu xanh của trời chiều bỗng trở thành chói chang dưới ánh nắng rực rỡ của một buổi trưa mùa hạ.
Trong làn ánh sáng nhập nhòa hắt ra từ bóng mát của những hàng thông xanh thẳng tắp, hắn nhìn thấy một thiếu niên đang lang thang trên con đường mòn dọc theo sườn đồi, chiếc áo chemise trắng xốc xếch bỏ ngoài quần, những bước chân thong thả như đang đếm từng ý nghĩ đổi thay trong đầu óc.
Hắn nhận ngay ra cậu ta là ai và biết cả những ý nghĩ trong đầu cậu ta.
Đó là khoảng đầu thập niên 50, thời gian của Dalat hoang dã thưa thớt bóng người, của Dalat với những đám sương mù dầy kín không gian ngay khi mặt trời đã vượt cao hơn những ngọn thông xanh ngắt.
Hắn biết trong lòng thiếu niên lúc đó chỉ ôm giữ một ước mơ duy nhất là có được một cây vĩ cầm.
Không biết tự lúc nào, cây đàn đã trở thành một thèm muốn dữ dội trong lòng cậu bé.
Hoặc có thể mọi sự bắt đầu từ một đêm khi đang soi những hang dế bên ngoài cửa sổ của một hộp đêm trên phố, cậu đã tình cờ nghe lỏm được một khúc dạo réo rắt của tiếng vĩ cầm trong bản Tristesse de Chopin? Lớp âm thanh mỏng như tơ đó đã đánh thức những chân trời huyễn mộng trong trí não non nớt của cậu.
Đó là những tín hiệu đầu tiên đến với cậu từ một thế giới bí ẩn đầy cảm xúc.
Hắn ghé sát tai cậu bé:
“Có bao giờ cậu hối tiếc về những gì đã xảy ra cho chính cậu hay không?”
Cậu bé hỏi lại hắn:
“Như vậy phải chăng là đã có một mẫu thức cho đời sống con người?”
Hắn lắc đầu:
“Không, không có mẫu thức nào cả, nhưng có sự so sánh trong tâm thức để từ đó làm phát sinh những ước muốn, tham vọng trong đời sống.”
Cậu bé đáp lời:
“Tôi không so sánh tôi với ai khác bởi tôi chưa hiểu đủ tôi để mà tự chấp nhận hay từ khước chính mình. Ở tuổi tôi, tôi mong muốn có được cái khôn ngoan của anh.”

Như đôi cánh thiên thần.
Như chim hót trong lồng.
Như bao lá non trên cành.
Ta trong ta ngợp trong đời ta.”


Ánh nắng rực rỡ của trưa hè bỗng biến mất.
Không gian được nhuộm đỏ bằng những tia nắng quái của trời chiều.
Trên thảm cỏ xanh, những bông hoa vàng nở rộ như cố chen lấn nhau để ngoi lên khỏi mặt đất.
Một chàng trai mới lớn đến ngồi bên cạnh hắn, nửa khuôn mặt bị che khuất dưới mái tóc dài, da mặt trắng xanh như của một người chưa hề bước ra ánh sáng. Anh ta nói với hắn về tình yêu và về người yêu của anh ta.
Thời gian của thập niên 60.
Anh ta hỏi hắn:
“Khi yêu, người ta nghĩ về người yêu hay nghĩ về tình yêu? Yêu là cho ta hay cho người yêu?”
Hắn cười:
“ Ồ, ông bạn rắc rối của tôi, bạn chẳng biết yêu là gì cả. Bạn sẽ không có thì giờ và hơi sức để phục vụ cho cái đầu đầy những mẫu tự của bạn đâu. Bạn sẽ thất bại trong tình yêu của bạn. Rất tiếc tới giờ phút này tôi mới nói cho bạn biết được điều rằng tình yêu của con người được dựa trên cái bất toàn của đời sống mà trí não hắn sẽ không hiểu được. Bạn hãy cứ sống trong tình yêu, đừng thèm phân tích gì gì về nó, và hãy nên đáp ứng thật nhanh những tín hiệu đưa đến từ người yêu của bạn. Nếu bạn gặp tôi sớm hơn từ hai mươi hay ba mươi năm trước, có lẽ bạn sẽ học được đôi điều. Dù vậy, đừng hối tiếc gì cả, ông bạn của tôi, bởi vì chúng ta đã không có gì để mất trong cuộc đời này. Từ lúc sinh ra cho đến lúc nằm xuống trong lòng đất, bao giờ chúng ta cũng chỉ là kẻ nhận tặng phẩm từ cuộc đời mà chẳng phải trả lại gì cho nó. Một lẽ giản dị: cuộc đời tự nó đã là sự toàn hảo, tuyệt đối. Còn chúng ta, ngoài sự bất toàn ra, chúng ta chẳng có gì tốt đẹp để đền đáp cho cuộc đời.”

Hắn ngủ thiếp đi một chút dưới bóng mát của khóm thông.
Gió tháng 4 của Dalat như làn hơi thở dịu dàng của thiên thần thổi qua mặt đất.
Tiếng ríu rít của những con chim sẻ trong các lùm cây đã khiến hắn thức giấc.
Khi mở mắt ra, hắn thấy thảm cỏ xanh trước mặt đã trở thành vàng úa.
Một đàn bò đang thong thả gặm cỏ khô ở phía xa.
Một thanh niên khoảng ba mươi tuổi đang ngồi bên cạnh hắn.
Nhìn cách phục sức, hắn biết anh ta là ai và thời điểm nào mà họ đang ngồi với nhau. Dalat của thập niên 70.
Biết được ý nghĩ của người thanh niên, hắn lên tiếng trước:
“Thế giới ở ngay đây, trên ngọn đồi này.”
Người thanh niên trả lời:
“Không, thế giới đang mở ra những chân trời. Chúng ta, những con người, phải làm và có thể làm được rất nhiều điều cho chính bản thân, cho quê hương, đồng bào, và tất cả nhân loại. Chúng ta cũng không có nhiều thì giờ để thực hiện những điều như thế. Phải vội vàng lên!”
Hắn gật:
“Phải, bạn là một người đã trưởng thành đang hướng về một thế giới mênh mông, một giải đất đầy tương tranh của con người. Nhưng mảnh đất đó thật ra chỉ là đóng khung trong tâm tưởng bạn, giới hạn trong trí não bạn. Bạn chưa bao giờ bước ra khỏi những giới hạn đó và cứ lập lại những gì đã cũ mèm trong đời sống nhân loại. Không ai cần thêm những người như bạn, mặt đất này đã quá nhiều những người làm những công việc đó. Sự tìm kiếm của bạn không ở đâu xa, mà chính ngay trên ngọn đồi này. Nơi đây, trước hết bạn phải tháo bỏ những sợi dây vô hình đang trói buộc bạn để thong dong bước ra khỏi giới hạn của tâm thức và đi vào một thế giới bên ngoài những ảo giác của đời sống. Đó là con đường của những đám mây, những cơn gió, của ngọn cỏ, bóng cây, của những gì đang hiện hữu ngay trong cuộc sống. Đừng tìm đâu xa, nó đang ở trên ngọn đồi này.”
Người thanh niên ngồi lặng yên, nhìn về hướng chân trời, nhưng bàn tay anh ta chỉ đủ dài để ngắt những ngọn cỏ trước mặt.
Anh ta nhớ lại những bằng hữu đã cùng chia với nhau những giọt café ở quán Tùng, những hôm thâu đêm suốt sáng với âm nhạc, với văn chương, triết học, với những người đẹp, các vũ trường, với Pleiku, các khu dinh điền, ấp chiến lược, với tình yêu, với sân khấu, ánh đèn.
Anh ta thở dài:
“Thật là có một thế giới khác bên ngoài tâm thức của con người sao?”
Hắn gật đầu:
“Có, và suy nghĩ về nó là vấn đề của bạn. Còn với tôi, đó là khoảng cách mà chúng ta đang có ngày nay. Bạn không ở trong tôi, bạn ở ngoài tôi mặc dù chúng ta chỉ là một.”
Người thanh niên nhập vào trong hắn và trả lại cho ngọn đồi màu cỏ xanh bát ngát cùng bầu trời êm ả của Dalat buổi chiều.
Hắn đã ngồi lại trên ngọn đồi của buổi thiếu thời, đã gặp lại tuổi trẻ, đã nói được đôi điều với tuổi trẻ của hắn. Đó là những gì tốt đẹp nhất mà hắn làm được.
Hắn đã sợ không có gì để nói khi gặp lại tuổi trẻ của mình.
Nếu quả thế thì thật là một điều đáng buồn; nhưng dù sao hắn cũng vẫn còn may!
Dalat nơi hắn đã được sinh ra và lớn lên trong sự tuyệt vời, toàn hảo của thiên nhiên và trong sự túng thiếu cùng quẩn của đời sống vật chất.
Tuy nhiên, ý muốn duy nhất mà hắn suốt đời đeo đuổi không phải là có một đời sống vật chất sung sướng, mà là làm sao để có thể hòa nhập vào trong sự toàn hảo của thiên nhiên; một thiên nhiên luôn luôn ở đó cho tất cả mọi sinh vật.
Đó là con đường thật khó tìm ra lối vào, và chính đó cũng là nỗi ám ảnh khôn nguôi trong cuộc đời hắn.
Sự bí hiểm của một cọng cỏ, một đóa hoa mọc bên sườn đồi, sự tuyệt vời của một giòng nước trong chảy qua khe đá, sự cấu trúc toàn hảo của một chiếc lá, một rễ cây, màu sắc pha trộn diệu kỳ của những viên sỏi... là những gì mà hắn không sao hiểu được, những gì đã từng làm nguội lạnh niềm tự hào về khả năng sáng tạo của hắn.
Thật vậy, không có gì quý giá hơn bầu trời mà hắn đang có, không khí mà hắn đang thở hít.
Không gì tuyệt diệu hơn là tiếng suối reo, tiếng giòng nước chảy.
Hắn tưởng tượng nếu có thể hòa nhập được vào cái thế giới thần kỳ đó, hay nếu có thể thoát ra khỏi mọi phiền não, rắc rối của cuộc đời để chỉ trong khoảnh khắc bước vào cái nơi vô thủy vô chung đó, thì thật là tuyệt diệu biết bao!
Có phải Dalat với những cọng thông xanh huyền hoặc, với sự bình an của thuở thiếu thời, với tình yêu, âm nhạc, và tuổi trẻ hoa mộng, với những ngọn đồi hiền hòa êm ả... đã đánh thức trong hắn niềm mơ ước đó?
Hắn nghĩ con người từ lúc sinh ra cho đến khi nhắm mắt không thể tìm thấy được điều gì tốt đẹp hơn những cái mà anh ta đã sẵn có:
“Một thiên nhiên hoàn hảo”.
Hắn đã học được bài học ấy khi không còn cơ hội để làm lại bất cứ điều nào nữa.
Dù sao đó cũng là sự thường tình bởi vì con người cứ xa dần cái cốt tủy của đời sống để sa chân vào những mê muội của tâm thức, tự hào trong sự cằn cỗi, cùn mằn, giả tạo, trong cái khôn ngoan một cách thật xuẩn ngốc.
Ngồi lại trên ngọn đồi của thời niên thiếu, trên khoảng thời gian năm mươi năm như tia chớp của một đời người, ngồi lại trên cái quá khứ nửa hư nửa thật của chính hắn, hắn đã bất ngờ nhận ra được một sự thật vô cùng giản dị là chẳng bất cứ kẻ nào có thể để lại một dấu vết gì cho đời sống, dù cho có hiện hữu trên cuộc đời này 50 hay 100 năm chăng nữa.
Tại sao?
Bởi vì mỗi con người đều ví như một cái bóng cây, hay như hàng tỷ cái bóng cây đang in hình trên những thảm cỏ xanh của cuộc đời, và chốc nữa đây khi mặt trời lặn xuống ở phương Tây, cái bóng đó rồi cũng sẽ tan biến vào hư vô.

Tặng TTBG
Lê Uyên Phương
(trích Giao Điểm)
minhthanh
minhthanh
Admin

Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết