Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Bùi Giáng qua nét bút của Tạ Tỵ
Anh đi về giữa
Anh đi về giữa nước non này
Nhìn ngó những gì giữa lá cây
Có bóng chập chờn đôi cánh thoáng
Có hình nguyên vẹn một bàn tay
Làn môi anh có nở nụ cười?
Đôi mắt anh còn dõi đâu nơi
Những bận tôi nhìn anh cúi xuống
Những lần tôi ngó anh ngước lên
Bốn bề trời đất có mây bay
Chim chóc có về giữa lá cây
Những đoá hồng đầu xuân có thắm
Lòng son với mộng có hai tay
Anh đi về giữa nước non này
Ngóng đợi mấy lần có mỏi mi
Nếu nước chảy xuôi, giòng có khóc
Hoa tàn cánh rụng có buồn trôi
Ai người đâu nữa để sẻ chia
Trời đất hoang mang buổi mộng lìa
Anh ngó anh nhìn anh cúi xuống
Ngước đầu anh hỏi có trăng khuya
Tim trong đau đớn có hân hoan?
Lạnh giá hay không giấc mộng vàng
Cô độc là ? có nên nói
Vui là vui gượng với "tri âm"?
Thời gian xê xích có bao nhiêu
Những mộng nguồn bay giữa gió nhiều
Có gặp chân trời sương gọi bóng
Ngút ngàn có một cánh chim theo
Anh đi về ở giữa người anh
Trời đất du dương sẽ giữ dành
Con mộng xuân hồn thu ý tỏa
Cho lòng ngưng tụ khối băng tâm
Anh lùa bò vào đồi sim trái chín
Anh lùa bò vào đồi sim trái chín
Cho bò ăn cỏ giữa rừng sim
Anh nhìn lên trời xanh đỏ chín
Anh ngó bốn bề cây lá gió rung rinh
Anh nằm xuống để nhìn lên cho thỏa
Anh thấy lòng mở rộng đón trời xanh
Chim ngây ngất vào trong đôi mắt lả
Anh lim dim cho chết lịm hồn mình
Anh quên mất bò đương gặm cỏ
Anh chỉ nghe tiếng cọ rì rào
Có hay không ? bò đương gặm đó ?
Hay là đây tiếng gió thì thào ?
Hay là đây tiếng suối lao xao
Giữa giòng cỏ xuôi ghềnh chảy xuống ?
Mùi thoang thoảng lách lau sương đượm
Mùi gây gây gấy gấy của hương rừng
Mùi lên men phủ ngập mông lung
Không biết nữa mà cần chi biết nữa
Cây lá bốn bên song song từng lứa
Sánh đôi nhau như ứa lệ ngàn ngàn
Hạnh phúc trời với đất mang mang
Với bò giữa rừng hoang đương gặm cỏ
Với người ngó ngất ngây đương nằm đó
Không biết trời đất có ngó mình không
Vĩnh Trinh - Thạch Bàn 1950
Anh về Bình Dương
Anh về đất rộng Bình Dương
Trái cây và lá con đường cỏ xanh
Môi người nắng ngọt vây quanh
Nụ cười Nam Việt yên lành bấy nay
Em về đẩy mộng lên vai
Chào xuân ngả nón bụi ngày gió ru
Mừng vui con mắt ngây thơ
Mây nghiêng như lệ pha mờ chiêm bao
Yêu nhau cảm động dường nào
Anh về đất rộng cúi chào Binh Dương.
Áo xanh
Lên mù sương, xuống mù sương
Bước xa bờ cỏ xa đường thương yêu
Tuổi thơ em có buồn nhiều
Thì xin cứ để bóng chiều đi qua
Biển dâu sực tỉnh giang hà
Còn sơ nguyên mộng sau tà áo xanh.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Bây giờ
Gió rừng ngủ lại hiên xanh
Trời Hy Lạp đã xưa đành quên tôi
Bây giờ riêng hỏi em thôi
Lời trong tiếng ấy là lời thề sao
Bỏ đi em ghé Hội nào
Có trăng thương hải ma tao biên xanh
Chờ che dâu cỏ kết vãnh
Chém cây ngàn dựng lũy thành chiêm bao
Bỏ đi em trốn Hội nào
Có vòng tay hận máu đào rút hoa
“Nội đồng mọc cỏ thánh ba
Rừng cô tịch trút nước pha phôi nguồn”
Ngại ngùng tay nắm tay buông
Con người thế ấv ngậm buồn thế kia
Tầm xuân gối lệ tan lìa
Dấu thu hồ mở đầm đìa bóng vang
Bỏ đi sóng giây sông tràn
Gọi tên người hỏi tuổi ngàn đuốc hoa
Em người em lạ em xa
Em là Nương tử tên là Lyn Rô.
Bên miền
Góp ánh sáng tơi tả vào ở trong lùa ra hai mắt
Cửa mơ màng khép mở bến chiều bước lạt nghe
vọng một linh hồn từ buổi ngó trăng lu. Một bận
nhìn nhau một lần. Em ...Một trăm lần từ khước
để đi vào. Ngó lạt đằng sau xin vườn xanh ở lại
giờ chào vội vã nguyệt rằm bỏ quên lệ mờ tư lự.
Linh hồn về sa mạc lưa thưa cánh cò bay ngàn
năm trên cát
Vẽ xuống đường đi vẽ vào lối bước. Nẻo nào
ngang dọc những bóng người ngày trước khóc
than. Chào nhau thôi xin đừng nức nở giờ tranh
đấu đá vàng rơi rụng nhìn trăng nhớ lại nắm và
cầm phương cảo rất xanh. Bên đèn bên sương
mây mù sa một cõi bờ máu Lục Tỉnh phân vân.
Buồn về Trấn Ninh nhớ nhung về Đà lạt ở lại bên
này mãi mãi gửi linh hồn về mịt mù xa lạ xứ bên
kia.
Biểu tượng
Tiếng nói xa vang trên đầu ngọn lúa
Vì ngôn ngữ ngày kia em để úa
Bỗng lên lời bên mép cỏ như sương
Cũng xanh như giòng lệ khóc phai hường
Đồng ruộng đó đương chờ em bước tới
Bàn chân nhỏ gót buồn em hãy vội
Hãy chần chờ anh soạn sửa theo chân
Áng mây xa cũng sắp lại về gần
Người phố thị mỉm cười đầu ngang ngửa
Tô son đỏ vào hai môi lượt nữa
Chợt thấy mình còn đầy đủ dung nhan
Thuở xưa kia suốí ngọc ngó mây vàng
Em phiền mộng bờ thanh thiên kim hải
Anh sẽ đặt tên em là con gái
Khắp bốn bề thiên hạ rủ nhau thưa
Em là em con gái tuổi đương vừa
Em ngồi im nhìn thu lên bóng nước
Con cò trắng nhớ nhung trời bữa trước
Con cá xanh tư lự sóng hôm sau
Lòng miên man em sắp đã gục đầu
Tay năm ngón bốn mùa đi em đếm
Đầu móng nhỏ hé răng tròn em cắn
Nghe trong mình nước mắt chảy lên mi
Nghe bốn bên thiên hạ ngó em vì
Anh cũng định làm như người thiên hạ
Sực nhớ lại em là em em ạ
Nên bây giờ anh xin phép ra đi
Để bốn bên thiên hạ ngó em vì...
Bỏ hai chân
Bỏ hai chân xuống một vùng
Nước truông là lá thu rừng xuống khe
Níu vai phố rộng xin về
Với cây gió trút với hè nắng rung
Lời sai tiếng lệch vô cùng
Còn em đó mở lạnh lùng môi ra.
Bờ lúa
Em chết trên bờ lúa
Để lại trên đường mòn
Một dấu chân bước của
Một bàn chân bé con
Anh qua miền cao nguyên
Nhìn mây trời bữa nọ
Đêm cuồng mưa khóc điên
Trăng cuồng mưa trốn gió
Mười năm sau xuống ruộng
Đếm lại lúa bờ liền
Máu trong mình mòn ruỗng
Xương trong mình rã riêng
Anh đi về đô hội
Ngó phố thị mơ màng
Anh vùi thân trong tội lỗi
Chợt đêm nào gió bờ nọ bay sang.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Bờ mây
Bờ mây trắng dựng cuối trời bóng dáng
Của ban sơ hoài vọng giữa nhân gian
Lòng vạn vật mơ màng chiều qua sáng
Em về nhanh cho mây trắng buông màn
Nhịp chân bước bên vườn hoa ẻo lả
Hồng hé môi là nụ của xuân xanh
Hồn ngơ ngác thương ngừa trong tấc dạ
Em đi đâu? ta đứng đợi không đành
Còn hay mất? ngày sau ta sẽ lại
Em sẽ về giữa mùa nước phơi trăng
Oanh yến múa cho trời xuân xanh mãi
Và yêu thương lên tiếng bảo nhau rằng.
(Bến đò Mỹ Thuận 1958)
Bờ nước cũ
Nhìn em nhé bên bờ kia gió thổi
Lá xanh vườn theo cỏ mượt ngân nga
Tơ vi vút một đời thương nhớ tuổi
Của trăng rằm xuống dọa dẫm bên hoa
Khung cảnh ấy nằm sâu trong đáy mắt
Có lệ buồn khóc với lệ hoà vui
Để tràn ngập hương mùa lên ngan ngát
Rồi tan đi trong hố thẳm chôn vùi
Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ
Ngó bên kia vườn biếc lá hoa lừng
Ô vạn vật vẫn chờ nguồn nước lũ
Tự ngàn năm tuôn dạo tự khe rừng
Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ
Mộng xanh ngần giậy nổi mộng em xưa
Ngó non nước giữa sớm chiều tư lự
Đón mơ màng về thổi gió lưa thưa.
(Bến đò Ngàn Xuân cũ)
Bờ trần gian
Đường cong có cỏ mọc ven bờ
Đứng trong vườn lá chuối tơ
Chó sủa sớm chiều đi qua ngõ
Gà con mất mẹ chạy bâng quơ
Cá ở ngoài khe có ít nhiều
Cồn lau cỏ lách có hoang liêu
Em về có hỏi răng ri rứa
Nhắm mắt đưa chân có bận liều.
Bờ xuân
Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng
cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước
người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau
Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó
nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ
mặt vui buồn gánh nặng đá và vàng son và
phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em! xin nắm lại ban lay
Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang
im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa
yên cương hố thẳm vùi thây
Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và
chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn
nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng
xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với con
Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm
Dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy
bên hằng ngò bụi ớt luống cải nắng hống vào
trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước
mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong
hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc
lạnh như băng không làm sao nhúc nhích
Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm
đập cánh bay qua.
Bữa hôm nay
Bởi vì em ạ. Hôm mùng ba mùng bốn theo nhau
đẩy lùi mồng một mồng hai của hôm nay
Nguyên Đán. Ta đi về phố thị tìm em. Trang
xanh đời em giữ. Một buổi chiều. Em hẹn giữ
miên man. Một buổi mai. Em hẹn giữ muôn vàn.
Một buổi tối. Không làm sao quên được. Em là
gái của đời em quốc sắc. Ngó hồng nhan em một
kiếp mong manh. Ồ hôm xưa ta ngó để không
đành. Vì em đã
Em đã ngó về bốn bên em ạ. Đường sương bay
lận đận bước u buồn chân ngón giẫm lên nhau.
Gai nằm ở dưới. Bữa hôm nay
Bởi vì em ạ bữa hôm nay. Biết sao chứ nói nữa
em biết rằng em rõ lắm em biết rằng trời hôm nọ
hôm nay. Cũng như hôm qua không nói gì nữa
cả. Vì bữa đó nghe đời đi thao thức buồn nhân
gian cõi lòng con dạ rất ngu ngơ. Bữa hôm nay
còn dám hẹn đến bao giờ
Bởi vi em ạ em ơi ồ em nhìn đi em nhé. Cười đi
em ngọn đèn răng ngọc nở như trời xa đã mất.
Trong một giờ toan tính giữ mất rồi em
Nước mắt hoa môi khăng khít chùm bông.
Chiều dại gió hoang vê phương hướng mông
lung. Em mang đi trong mớ tóc phập phồng Đời
đem tạt ít nhiều. Em...em... Hoa một đó buổi
xưa mùa xuân tụ ở giường giếng ngọt triền miên.
Lau lách cỏ bờ cát bãi cồn hoang bến cô liêu trời
cô tịch đi về trong xương khớp lệ vàng bên dưới
lỗ chân lông. Nắm tay nhau em ạ bước về đâu
em chỉ dẫn nếu bước lạc đường từ bữa đó hôm
nay. Trang xanh em giở suốt mấy đêm chày
nghe động vở một mùa xa bông tuyếtt. Một mùa
xa nụ cười em gieo bất tuyệt ở bốn bề cây lá gió
hôm nay. Em nghiêng tai ta nói nhỏ chuyện này.
Bữa nay
Em về giữa hội chiêm bao
Em về giữa bão giông nào đưa tay
Nghiêng vai đầm lệ hai mày
Miệng em gượng bụi đày mang mang
Miệng cười em gượng bụi đày mang mang
Tấm thơ ngây lôi muôn vàn
Chàng quên ý thiếp trên đàng giao âm
Nỗi riêng cuồng loạn đêm rằm
Trăng hoa ngang ngửa lá nằm đã trơ
Những nghe đôi đóa từng giờ
Khi vào bỏ vắng khi thờ ơ ra
Em người xa lạ em xa
Xanh ngần tượng số xưa là thiên nhiên
Tạ từ đất trích quay nghiêng
Âm cơ giới hận đảo điên bao giờ.
Bữa trước
Chợt hay tin đã lỡ làng
Chân trời bên ấy mây vàng ra sao
Rừng xanh núi đỏ nghiêng đầu
Ngàn năm vĩnh biệt hội nào thiếu em
Dấu bèo phong vận nín thinh
Sóng phơi trường mộng nước im vô chừng
Ngọn triều hư ảo mông lung
Màu tơ tóc lệch tấm thân xương rờn
Tài hoa tức tưởi khôn hàn
Nắm dư vang đẩy lên ngàn bóng sương
Cành thu chớm hẹn trái hường
Cỏ gai chợt lấp con đường đầu khe
Sớm hôm đi đứng phố ngồi hè
Gió tây thổi lạnh lùng nghe trong mình
Cõi bờ thương nhớ rộng thênh
Về trong thiên hạ người quên em rồi.
Buổi hội
Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là Tảo Mộ hội là Đạp Thanh
(Nguyễn Du)
Bến hồng ai giục nhau sang
Triều lên giữa ngọn trăng ngàn xuống khe
Bước chân chầm chậm đi về
Nối quan ải nối biển thề dặn non
Với trời xuân trắng thu mòn
Kết bông hè phượng nhớ con chim rừng
Tấm băng tuyết những ai từng
Khóc riêng rẽ bỏ rơi hường cánh hoa
Xin về góp nhặt phôi pha
Dựng mùa bên nước giao hòa chân đi.
Bờ mây trắng dựng cuối trời bóng dáng
Của ban sơ hoài vọng giữa nhân gian
Lòng vạn vật mơ màng chiều qua sáng
Em về nhanh cho mây trắng buông màn
Nhịp chân bước bên vườn hoa ẻo lả
Hồng hé môi là nụ của xuân xanh
Hồn ngơ ngác thương ngừa trong tấc dạ
Em đi đâu? ta đứng đợi không đành
Còn hay mất? ngày sau ta sẽ lại
Em sẽ về giữa mùa nước phơi trăng
Oanh yến múa cho trời xuân xanh mãi
Và yêu thương lên tiếng bảo nhau rằng.
(Bến đò Mỹ Thuận 1958)
Bờ nước cũ
Nhìn em nhé bên bờ kia gió thổi
Lá xanh vườn theo cỏ mượt ngân nga
Tơ vi vút một đời thương nhớ tuổi
Của trăng rằm xuống dọa dẫm bên hoa
Khung cảnh ấy nằm sâu trong đáy mắt
Có lệ buồn khóc với lệ hoà vui
Để tràn ngập hương mùa lên ngan ngát
Rồi tan đi trong hố thẳm chôn vùi
Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ
Ngó bên kia vườn biếc lá hoa lừng
Ô vạn vật vẫn chờ nguồn nước lũ
Tự ngàn năm tuôn dạo tự khe rừng
Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ
Mộng xanh ngần giậy nổi mộng em xưa
Ngó non nước giữa sớm chiều tư lự
Đón mơ màng về thổi gió lưa thưa.
(Bến đò Ngàn Xuân cũ)
Bờ trần gian
Đường cong có cỏ mọc ven bờ
Đứng trong vườn lá chuối tơ
Chó sủa sớm chiều đi qua ngõ
Gà con mất mẹ chạy bâng quơ
Cá ở ngoài khe có ít nhiều
Cồn lau cỏ lách có hoang liêu
Em về có hỏi răng ri rứa
Nhắm mắt đưa chân có bận liều.
Bờ xuân
Ánh sáng xa đâu gió cây mù mịt trăng trời vòng
cửa khép tiếng sóng vỗ ngoài linh hồn lạc bước
người em người chị người bạn người thù ngồi lại bên nhau
Vào sâu không đợi nữa mong chờ từ buổi đó
nhầm lẫn rách nát xương da. Nhìn không nhớ
mặt vui buồn gánh nặng đá và vàng son và
phấn bên tơi bời cát bụi em ồ em! xin nắm lại ban lay
Bữa trước đi đâu ngày sau úa cỏ bờ tràng giang
im lặng gió thổi từ đầu non ải người lưng ngựa
yên cương hố thẳm vùi thây
Bữa trước đi đâu chạy nhìn không thấy chân và
chân gối và gối xương mỏi mệt trong một ngàn
nhịp bước trao lại cha ông. Một ngàn. Trăng
xanh đầu núi đếm lại giùm người nhắc lại với con
Ai ngồi một trăm vòng quay xa biết mấy đêm
Dài. Ngọn đèn dầu khóc sáng và chiều em chạy
bên hằng ngò bụi ớt luống cải nắng hống vào
trong tóc không khuây. Mùa xuân bữa trước
mùa xuân bữa sau mùa xuân bốn bên trong
hiện tại vây hãm tấn công đời hạnh phúc
lạnh như băng không làm sao nhúc nhích
Nắm hai bàn tay lại khi một trời sao đỏ lấm tấm
đập cánh bay qua.
Bữa hôm nay
Bởi vì em ạ. Hôm mùng ba mùng bốn theo nhau
đẩy lùi mồng một mồng hai của hôm nay
Nguyên Đán. Ta đi về phố thị tìm em. Trang
xanh đời em giữ. Một buổi chiều. Em hẹn giữ
miên man. Một buổi mai. Em hẹn giữ muôn vàn.
Một buổi tối. Không làm sao quên được. Em là
gái của đời em quốc sắc. Ngó hồng nhan em một
kiếp mong manh. Ồ hôm xưa ta ngó để không
đành. Vì em đã
Em đã ngó về bốn bên em ạ. Đường sương bay
lận đận bước u buồn chân ngón giẫm lên nhau.
Gai nằm ở dưới. Bữa hôm nay
Bởi vì em ạ bữa hôm nay. Biết sao chứ nói nữa
em biết rằng em rõ lắm em biết rằng trời hôm nọ
hôm nay. Cũng như hôm qua không nói gì nữa
cả. Vì bữa đó nghe đời đi thao thức buồn nhân
gian cõi lòng con dạ rất ngu ngơ. Bữa hôm nay
còn dám hẹn đến bao giờ
Bởi vi em ạ em ơi ồ em nhìn đi em nhé. Cười đi
em ngọn đèn răng ngọc nở như trời xa đã mất.
Trong một giờ toan tính giữ mất rồi em
Nước mắt hoa môi khăng khít chùm bông.
Chiều dại gió hoang vê phương hướng mông
lung. Em mang đi trong mớ tóc phập phồng Đời
đem tạt ít nhiều. Em...em... Hoa một đó buổi
xưa mùa xuân tụ ở giường giếng ngọt triền miên.
Lau lách cỏ bờ cát bãi cồn hoang bến cô liêu trời
cô tịch đi về trong xương khớp lệ vàng bên dưới
lỗ chân lông. Nắm tay nhau em ạ bước về đâu
em chỉ dẫn nếu bước lạc đường từ bữa đó hôm
nay. Trang xanh em giở suốt mấy đêm chày
nghe động vở một mùa xa bông tuyếtt. Một mùa
xa nụ cười em gieo bất tuyệt ở bốn bề cây lá gió
hôm nay. Em nghiêng tai ta nói nhỏ chuyện này.
Bữa nay
Em về giữa hội chiêm bao
Em về giữa bão giông nào đưa tay
Nghiêng vai đầm lệ hai mày
Miệng em gượng bụi đày mang mang
Miệng cười em gượng bụi đày mang mang
Tấm thơ ngây lôi muôn vàn
Chàng quên ý thiếp trên đàng giao âm
Nỗi riêng cuồng loạn đêm rằm
Trăng hoa ngang ngửa lá nằm đã trơ
Những nghe đôi đóa từng giờ
Khi vào bỏ vắng khi thờ ơ ra
Em người xa lạ em xa
Xanh ngần tượng số xưa là thiên nhiên
Tạ từ đất trích quay nghiêng
Âm cơ giới hận đảo điên bao giờ.
Bữa trước
Chợt hay tin đã lỡ làng
Chân trời bên ấy mây vàng ra sao
Rừng xanh núi đỏ nghiêng đầu
Ngàn năm vĩnh biệt hội nào thiếu em
Dấu bèo phong vận nín thinh
Sóng phơi trường mộng nước im vô chừng
Ngọn triều hư ảo mông lung
Màu tơ tóc lệch tấm thân xương rờn
Tài hoa tức tưởi khôn hàn
Nắm dư vang đẩy lên ngàn bóng sương
Cành thu chớm hẹn trái hường
Cỏ gai chợt lấp con đường đầu khe
Sớm hôm đi đứng phố ngồi hè
Gió tây thổi lạnh lùng nghe trong mình
Cõi bờ thương nhớ rộng thênh
Về trong thiên hạ người quên em rồi.
Buổi hội
Thanh minh trong tiết tháng ba
Lễ là Tảo Mộ hội là Đạp Thanh
(Nguyễn Du)
Bến hồng ai giục nhau sang
Triều lên giữa ngọn trăng ngàn xuống khe
Bước chân chầm chậm đi về
Nối quan ải nối biển thề dặn non
Với trời xuân trắng thu mòn
Kết bông hè phượng nhớ con chim rừng
Tấm băng tuyết những ai từng
Khóc riêng rẽ bỏ rơi hường cánh hoa
Xin về góp nhặt phôi pha
Dựng mùa bên nước giao hòa chân đi.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Ca dao
Viết thơ lạc dấu sai dòng
Viết trong tức tưởi sợ đồng lúa mong
Nước xanh lên đọt đòng đòng
Ngày mai sẽ mất hạt lòng thơ ngây
Bây giờ cá nhảy nghiêng cây
Chim chuyền bụi ớt cỏ dày phân bua
Nỗi niềm hè hạn thu mưa
Là tâm sự của quê mùa nông dân
Xưa kia tôi đã có lần
Và bây giờ đã đôi phần tôi quên
Viết thơ là trở lại bên
Con người thôn nữ răng đen hai hàng
Hội nào em lỡ chửa hoang
Và em đã khóc lệ tràn như mưa
Bây giờ tôi đã quên xưa
Saigon cám dỗ tôi chưa chịu về.
Cỏ
Những đứa con mùa thu chết hết
Lúc tôi ra đời ngó xung quanh
Mở mắt bên người tôi chẳng biết
Mùa sau lá có rộng bên mình
Tôi giữ nơi nào những tiếng kia
Người đi không để nụ môi chia
Mùa xuân năm tới tôi không ngó
Nước chảy dòng khe cỏ mép rìa.
Cỏ hoa hồn du mục
Nghe trời đổ lộn nguyên khê
Tiếng vàng rụng rớt gieo về động xanh
Gót chân khơi rộng bóng cành
Nhịp vang đầu núi vọng thành lũy xiêu
Thời gian chắc bước bên chiều
Khóc sông bến lạ mưa chiều sớm xuân
Cỏ hoa từ bỏ ruộng đồng
Hồn du mục cũ xa gần hử em.
Chỗ này
Người đứng đó ngày về tôi có thấy
Hai bàn chân trên cỏ lá ngàn xuân
Phong cảnh đã bốn bề cùng tôi nói
Linh hồn người là thiếu nữ thanh tân
Rồi tôi lớn đi vào đời chân bước
Cỏ mùa xuân bị giẫm nát không hay
Chợt có lúc hai chân dung một lượt
Người đi đâu? Xưa chính đã chỗ này
Người không ở vì chờ mong đã mỏi
Người đã đi cùng tuổi trẻ tôi đi
Chợt có lúc trên đường tôi dứng lại
Ngó ngu ngơ... xưa chính đã chỗ này.
Chào thu Lục tỉnh
Trời thu dựng mây thu trời gió thổi
Trời thu vàng em đứng đó nghe không
Con én liệng mùa xưa xuân nghẽn lối
Tâm tình em bối rối lệ lên hồng
Thu đô thị đã mây lần lừa phỉnh
Em cùng ta về Lục Tỉnh nghe không
Để nhớ lại lần xưa em đã định
Cùng ta đi ngó cỏ nội hoa hồng
Đây Mỹ Tho Cần Thơ Châu Đốc
Long xuyên ơi và Sa Đéc em ơi
Trời kỷ niệm đi về trong đáy mắt
Thổi dư vang từ dĩ vãng xa vời
Thổi trăng núi từ Trường Sơn heo hút
Đèo Hải Vân con nai lạc trong sương
Con nai ấy xưa là "nai cao gót"
Em nhớ không trời đất vản như dường....
Ta dựng lại trời xuân trong chóc lát
Với thu mây mù xao xuyến nước xanh
Với ký ức của một thời ngan ngát
Em nhớ không em quên vội sao đành
Chào Lục Tỉnh thu về xuân nức nở
Ở trong cây trong lá ở bên sông
Giòng nước chậm chần chờ con sóng chở
Còn không em? kỷ niệm ở bên lòng.
Chiều
Em ngó buổi chiều buồn có phải
Buồn cũng như buồn những buổi chiều xưa
Tròng con mắt đã mỏi mòn có phải
Sắc của trời hương của đất lưa thưa
Những nhịp bước bên đường còn dội mãi
Vang về đâu không vọng lại hồi âm
Của réo rắt riêng một lần mãi mãi
Gió phương trời ù mộng giữa hoa tâm
Em hỏi mãi tuy biết lời đáp lại
Chẳng bao giờ thoả đáng giữa đời câm
Em ngó mãi những chiều về trở lại
Mang những gì về trong cõi trăm năm.
Chiều hôm phố thị
Chiều hôm phố thị
Em ngồi đếm lá bay chơi
Đèn khuya phố thị
Sao xưa sáng ở trên đồi cây rung
Những lời cũ kỹ
Một trời thu để nhớ nhung
Chuyện đời giản dị
Chiêm bao tay nắm vô cùng ngón tay
Chuyện đời có thế
Nỗi đời em có nhớ không
Em về đây để
Hồng nhan em hẹn hái bông cho đời
Một lần em lại bên người
Giữa ngày tháng bỏ năm trôi bên giòng
Mở hai hàng cỏ long đong
Mở hai môi mở tấm lòng xa xôi
Chiều hôm đếm lá cây rơi
Bên đèn phố thị thương đồi núi xa.
Chiêm bao
(Tặng Lyn-Rô)
Các em đến trong vòng quanh mi mắt
Các em cười vầng ảo mộng trăng khuya
Màu xuân trắng mơ màng pha in mặt
Khắp môi hường nhắc lại chuyện hôm kia
Vườn cây lá một lần về đây ở
Một vài ngày xao xác hẹn bên nhau
Trùng quan lạnh mấy lần ai đã sợ
Em nghe không? lời nức nở nguyện cầu
Câu chuyện kể một lần trong tiếng hát
Bến đò xưa mây nước rộng xanh trời
Ngàn sao biếc một lần theo sương bạc
Xuống bên rừng tùng tuý điệp chen phơi
Màu tô tỉnh sáng bừng tờ phương cảo
Từng đã sai bóng nguyệt lạc tin hoa
Giờ bất tuyệt giậy ngần trong thủy thảo
Dừng âm thanh ngoài cõi sóng thu loa
Thành đất quạnh vàng rêu ma thẫm liễu
Nẻo Thương Lương làn sáo động đêm ngà
Vừng phơ phất loà xoà em có chịu
Giục Đào Nguyên anh ngó hăm Liêm Hà
Sầu thiên cổ chợt về trên nước dạo
Gió biên đình chợt ẩy ục đầu hoa
Ồ ly biệt tơi bời bờ lảo đảo
Em ra đi đời bưng một khóc oà.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Dòng sông
Chiều bên lá lung lay vàng cửa khép
Bóng trời sa trùm phủ tiếng em cười
Vườn cỏ lạnh hoa buồn không nói xiết
Bước chân dừng nghe rã lệ hai nơi
Lời hẹn ước em nghiêng đầu tóc xoã
Ðể than van sầu thiên cổ theo nhau
Hồn tuổi trẻ bay trở về giữa dạ
Nhờ dung nhan em bất tuyệt xuân đầu
Trời thuở đó ngần nào em khổ sở
Khóc khi nhìn gió thổi nước sương buông
Tìm xa vắng bên kia bờ đổ vỡ
Giòng sông em đâu có biết ngọn nguồn.
Dòng sông trắng
Kết cánh vào chân về bờ em đợi. Quanh một
vòng vùng tuổi trẻ lao xao vây một miền nhớ
nhung có đời em ở giữa. Em thiên tài em quốc
sắc em nụ cười mở trang mộng thu trăng
mờ vĩnh viễn mây mờ thiên thu.
Lưu Hà em đi như bên dòng nước chảy ở bên
dòng vắng lặng trăm năm ở bên bờ lạnh khô
vàng đá ở bên nguồn cỗi mộng trong mơ ở bên
kia ngày đó đến bây giờ đời thao thức khóc đời em ở giữa.
(Sài Gòn 61)
Đổ quán
Thưa em từ bữa lạc đàng
Đầu hai thứ tóc gió ngàn thổi tung
Nhớ em miệng đỏ vô cùng
Hai môi khép mở một vùng cỏ hoa
Nhớ ngang ngửa dưới trăng ngà
Lối sương tố vọng canh gà sơ nguyên
Nhớ em anh rất có quyền
Ngồi trên bãi rộng quàng xiên vẽ hình
Bốn bên đổ quán xiêu đình
Ba bề đờ đẫn một mình anh đi.
Đừng lạI
Nghe sông thênh thang đi một ngàn nhịp thở lá
Cây. Những gian nhà ngó nhau dựng ở mọi nơi
trên khắp bờ cỏ gió đèo bay qua thổi lật mái
tranh. Đời của em pha vào đời con gấu con thỏ
con nai con gà rừng con dế nội - em bước vào
rừng dáng dấp nguy nga gót chân hồng sen
ngón chân hồng ngọc suốt một trăm lần trong
vũ điệu từ ly.
Về đây nghe lại đêm xanh hớt hải sương cù lận
đận khoai sắn muối dưa bát mẻ chiếu sờn em
đi khắp năm miền lục địa binh đao chừ đây
đứng lại.
Đá lạnh
Chạy dài đêm sầu đông tất tưởi bóng ma cuồng
quay loạn hồn chia ly lá chẳng nghe nhau mặt
đất chân mây mơ màng xưa xuân vũ thiết tha
gối mỏi con về.
Người đóng cửa một lần xin hãy mở đèn khói kia
hương thở mộng con tan. Người sẽ nhớ đời xưa
giấc ngủ nọ canh chày mười sáu tuổi khóc đêm.
Người hãy quên chuyện người con gái đó còn
đây con giữ đủ người mở xem con giữ được
chừng nầy có nói lại người rằng có nói.
Con khóc ở bên khe đá rêu in buồn giữa dạ
tràn lan ngập nước sóng xanh sầu theo ủ rũ bên
con cũng sẽ nói rằng tuổi đời con tới đó nghe
sương trời bay lổ đổ bốn bên vây bốn phía một
mình con ở giữa con gục đầu tảng đá lạnh kêu
tên.
Đi tìm
Ngậm ngùi gió nội lang thang
Theo nồng hơi thở miêng vàng chưa quen
Trời xuân xanh xuống hẹn rằng
Sớm sương đổi lục chiều trăng thay hồng
Ngõ về em có nhớ không
Bóng vang đầu nước hình lồng cuối hoa
Từ ngao ngán hạc bay xa
Lá ngang ngửa rụng cây già cỗi thu
Chợt dừng cõi bắc phiêu du
Niềm ly biệt hận dặm cù đá se
Chợt giòng hoài cảm ven khe
Từ trong hang thẳm giậy đè đầu non
Mùa mây trên tháng năm còn
Ngày vui thứ nhất trái tròn sơ nguyên
Dâu Tần ngả nhánh nghiêng nghiêng
Ôi người cố quận nhìn em phương nào.
Chiều bên lá lung lay vàng cửa khép
Bóng trời sa trùm phủ tiếng em cười
Vườn cỏ lạnh hoa buồn không nói xiết
Bước chân dừng nghe rã lệ hai nơi
Lời hẹn ước em nghiêng đầu tóc xoã
Ðể than van sầu thiên cổ theo nhau
Hồn tuổi trẻ bay trở về giữa dạ
Nhờ dung nhan em bất tuyệt xuân đầu
Trời thuở đó ngần nào em khổ sở
Khóc khi nhìn gió thổi nước sương buông
Tìm xa vắng bên kia bờ đổ vỡ
Giòng sông em đâu có biết ngọn nguồn.
Dòng sông trắng
Kết cánh vào chân về bờ em đợi. Quanh một
vòng vùng tuổi trẻ lao xao vây một miền nhớ
nhung có đời em ở giữa. Em thiên tài em quốc
sắc em nụ cười mở trang mộng thu trăng
mờ vĩnh viễn mây mờ thiên thu.
Lưu Hà em đi như bên dòng nước chảy ở bên
dòng vắng lặng trăm năm ở bên bờ lạnh khô
vàng đá ở bên nguồn cỗi mộng trong mơ ở bên
kia ngày đó đến bây giờ đời thao thức khóc đời em ở giữa.
(Sài Gòn 61)
Đổ quán
Thưa em từ bữa lạc đàng
Đầu hai thứ tóc gió ngàn thổi tung
Nhớ em miệng đỏ vô cùng
Hai môi khép mở một vùng cỏ hoa
Nhớ ngang ngửa dưới trăng ngà
Lối sương tố vọng canh gà sơ nguyên
Nhớ em anh rất có quyền
Ngồi trên bãi rộng quàng xiên vẽ hình
Bốn bên đổ quán xiêu đình
Ba bề đờ đẫn một mình anh đi.
Đừng lạI
Nghe sông thênh thang đi một ngàn nhịp thở lá
Cây. Những gian nhà ngó nhau dựng ở mọi nơi
trên khắp bờ cỏ gió đèo bay qua thổi lật mái
tranh. Đời của em pha vào đời con gấu con thỏ
con nai con gà rừng con dế nội - em bước vào
rừng dáng dấp nguy nga gót chân hồng sen
ngón chân hồng ngọc suốt một trăm lần trong
vũ điệu từ ly.
Về đây nghe lại đêm xanh hớt hải sương cù lận
đận khoai sắn muối dưa bát mẻ chiếu sờn em
đi khắp năm miền lục địa binh đao chừ đây
đứng lại.
Đá lạnh
Chạy dài đêm sầu đông tất tưởi bóng ma cuồng
quay loạn hồn chia ly lá chẳng nghe nhau mặt
đất chân mây mơ màng xưa xuân vũ thiết tha
gối mỏi con về.
Người đóng cửa một lần xin hãy mở đèn khói kia
hương thở mộng con tan. Người sẽ nhớ đời xưa
giấc ngủ nọ canh chày mười sáu tuổi khóc đêm.
Người hãy quên chuyện người con gái đó còn
đây con giữ đủ người mở xem con giữ được
chừng nầy có nói lại người rằng có nói.
Con khóc ở bên khe đá rêu in buồn giữa dạ
tràn lan ngập nước sóng xanh sầu theo ủ rũ bên
con cũng sẽ nói rằng tuổi đời con tới đó nghe
sương trời bay lổ đổ bốn bên vây bốn phía một
mình con ở giữa con gục đầu tảng đá lạnh kêu
tên.
Đi tìm
Ngậm ngùi gió nội lang thang
Theo nồng hơi thở miêng vàng chưa quen
Trời xuân xanh xuống hẹn rằng
Sớm sương đổi lục chiều trăng thay hồng
Ngõ về em có nhớ không
Bóng vang đầu nước hình lồng cuối hoa
Từ ngao ngán hạc bay xa
Lá ngang ngửa rụng cây già cỗi thu
Chợt dừng cõi bắc phiêu du
Niềm ly biệt hận dặm cù đá se
Chợt giòng hoài cảm ven khe
Từ trong hang thẳm giậy đè đầu non
Mùa mây trên tháng năm còn
Ngày vui thứ nhất trái tròn sơ nguyên
Dâu Tần ngả nhánh nghiêng nghiêng
Ôi người cố quận nhìn em phương nào.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Em đi về giữa
Em đi về giữa nước non này
Mắt lệ phai mờ tóc lạnh vai
thao thức nghe mùa tan dưới nguyệt
Nỗi đời em xẻ bớt cho ai
Dư vang ngày trước ở đâu rồi
Bước hận chia lìa máu nhạt môi
Tiếng khóc câu cười thôi thế đã
Chiều đem mây trắng bủa xanh trời
Em đi chân bước với tay buông
Còn nữa không em mộng giữa nguồn
Sóng dạt buồm trôi con gió lại
núi mòn hạnh ngộ dưới mưa tuôn.
Em quên
Đường sỏi bước đi trăng rừng đêm rụng liên
miên bữa em về bữa em đi. Trời xanh không
nói rằng em sẽ ở cuối chân mây chân trời chân
đất chân cát chân anh. Em sẽ. Một ngày kia
nhìn ra và ngó thấy rằng hai tay người có thể
nắm cầm và giữ lại bên môi (và răng). Nói giúp
với lời rằng hôm ấy sẽ. Giọng người thay đổi ở
gốc cây con dễ than đen
Nói giúp với giọng rằng tiếng ấy sẽ. Như ngày
xưa đã đổi và thay, vì trong vĩnh viễn không có
thiên thu. Vì hôm nay có gió thổi mây mù. khép
hai tay vào nhau năm ngón nhé. Bữa em về
thiều quang con én đợi, em nhớ nhé em quên.
Em về
Em về trăng nước mai sau
Gót dời phố thị lòng đau trong mình
Nỗi niềm xưa đã ai quên
Sầu gieo ngang ngửa đi ghềnh đá se
Máu tim tù ngục mang về
Với mong ước đã ê chề với thân
Em về nhìn tháng theo năm
Chân mòn duỗi rạc rời nằm dưới thông
Một vùng nắng phủ mai thôn
Sườn trùm nước ruộng lá dồn xuống khe
Mai sau dù có đi về
Xin nhìn gió rụng ngành tre thưa rằng.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Gái buồn
Bờ sau hang núi
Lá xanh lá đỏ chiều nay
Chim trời vòi või
Để rơi cánh mỏng theo ngày
Mùa sau thu xế
Hang rừng gió thổi giòng khe
Em về đây để
Rạc rời tiếng cũ còn nghe
Ngày sau chỗ ấy
Mây mù quyến rũ trăng sương
Em về sẽ thấy
Mông lung sầu mộng gái buồn.
Giã từ Đà Lạt
Nói nữa sao em, với lời lỡ dở
Đường lây lất chiều bay sương lổ đổ
Đứng bên trời em ở lại hôm qua
Ngàn thông ơi ở đó đón bóng tà
Và giữ lại chuyện đời ta đi mất
Bước khúc khuỷu truông ngàn khe khóc lóc
Dặm mơ màng tăm tắp mấy mù khơi
Lùi bay đi để ở lại bên người
Tơ vấn vít gió muà mời mọc én
Tay lẩy bẩy níu gì xuân bay biến
Ô thiều quang! làn nước cũ trôi mau
Em đi lên vói bắt mấy hương màu
Miền đất Thượng có mấy bờ hoa mọc
Xa biệt lắm mưa nguồn trên mái tóc
Đà mấy lần thổi lạc lệ lưa thưa
Buổi sớm hôm buồn tinh tú ai ngừa
Bàn chân bước vơi tay buông kể lể
Trời với đất để lòng em lạnh thế
Hoa hương ơi còn diễm lệ bao giờ
Những ân tình đầu liễu rũ lơ thơ
Còn hay mất trong trăng mờ khuya khoắt
Người xuống núi mang về đâu có chắc
Những dịp về còn nữa ở mai sau ?
Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau.
(Thu 1959)
Gió bão Tây Nam
Giọng người đổ xuống bến xanh
Đời vui đón hội sao đành sớm tan
Bước chùng gió bão Tây Nam
Rừng sâu giếng cạn bóng hoang liêu thành
Hãi hùng bi kịch đồi tranh
Trùng quan vó ngựa tế nhanh trong mù
Thân người nát ở phía sau
Ngàn năm mắt khép khổ đau khôn hàn.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Hang rừng
Mù sa thấp rừng nai xưa lỡ hẹn
Xuống thôn làng ngó lá rụng ven khe
Mùa tháng chạp chim trời xa lỡ hẹn
Với sông thu từ một buổi bay về
Làn sóng đục lần kia nghe gió lạ
Lạnh vô cùng thổi lại tự phương tây
Đêm khuya khoắt ai một mình em ạ
Đứng trên bờ nghe rã mộng trong ta
Lời ước nguyện tuổi thơ cùng một lúc
Với mây xanh với gió biếc trời tròn
Với sông trắng chảy quanh qua mấy khúc
Để bên giòng giờ tấc dạ chon von
Trời bấn loạn bóng đèo xa đi khuất
Lá âm u đường lấp ở sau lưng
Nguồn thác đổ bên bụi mờ lây lất
Xuống thiên thu sầu hận khóc hang rừng.
Hận
(Nhớ Tố Như)
Những giòng thơ nối giòng đi rất xiết
Đã trở về mấy bận với trang buồn
Người ngồi đây ngó mây trôi biền biệt
Lơ thơ bay loáng thoáng cánh chuồn chuồn
Trời đất lạnh và lòng anh không thỏa
Gửi hổn đi phương hướng hút heo ngàn
Hồn ngơ ngác loay hoay về hỏi dạ
Có bao giờ dạ thỏa giữa không gian
Tờ giấy mỏng mấy lần không chiu nổi
Những hình ma quái ác anh vẽ lên
Sương với bóng bay về trên cỏ nội
Bủa mịt mờ ảo mộng lạnh bốn bên
Lệ đã chảy ròng ròng rớt xuống
Với xuân về oanh yến rộn bên tai
Em quốc sắc em thiên hương đã uổng
Làm sao khuây khỏa hận của thiên tài.
Hẹn ước
Rạc rời tay điệu tay xoang
Em về chấp nhận giấc bàng hoàng không
Rằng, nghìn xưa đó mơ mòng
Nguyên tuyền đổ rộng xuống giòng thiên thâu
Xin mừng sóng biển triều dâu
Đoạn trường đẩy nhịp lên cầu hạo du
Từ đây sống với sa mù
Với cô bác lịm sầu ru hao mòn
Với người mẹ chết bên con
Với chàng ngã gục nhìn non sông chào
Mai sau hẹn với ban đầu
Chờ nhau ngõ khác ngó màu nguyên xuân.
Hôm qua mộng
Xin về níu giữ dòng khe
Bóng xanh màu phượng lá che hai hàng
Rụng rời dĩ vãng xô ngang
Kết thành tố mạch đôi đường chia nhau
Nửa xin để lại bên cầu
Nửa xin trường mộng nhiệm màu mang đi
Hào hoa xưa hẹn sai kỳ
Đoạn trường còn vọng tiếng gì chửa nguôi
Bây giờ em lại bên tôi
Bên nguồn vĩnh phúc nối lời cho đang.
Hư vô và vĩnh viễn
Cũng vô lý như lần kia dưới lá
Con chim bay bỏ lại nhánh khô cành
Đời đã mất tự bao giờ giữa dạ
Khi lỡ nhìn viễn tượng lúc đầu xanh
Buổi trưa đi vào giữa lòng lá nhỏ
Tiếng kêu kia còn một chút mong manh
Dòng nức nỡ như tia hồng đốm đỏ
Lạc trời cao kết tụ bóng không thành
Lá cũng mất như một lần đã lỡ
Trời đã xanh như tuổi ngọc đã xanh
Trời còn đó giữa tháng ngày lỡ dở
Hồn Nguyên Tiêu ai kiếm lại cho mình
Đường vất vã vó ngựa chồn lảo đảo
Cồn sương đi vào sương lạnh miên man
Bờ bến củ ngậm ngùi sông nước dạo
Đêm tàn canh khắc ngợi nguyệt gương ngàn
Một lần đứng lên mấy lần ngồi xuống
Ngón trên tay và tóc xoã trên đầu
Tình đếm lại muôn vàn thôi đã uổng
Để bây giờ em có biết nơi đâu
Bờ trùng ngộ một phen này phen nữa
Tờ cảo thơm như lệ ứa pha hồng
Hồn cỏ hoa Phượng Thành Hy Lạp úa
Nghe một lần vĩnh viễn gặp hư không.
Hương bay suối cũ
Trang hồng kim hải ra hoa
trổ bông mùa phượng cũ đà hồ phai
hương ngần vói với hai tay
mộng hồn suối lạnh đến rày lại ngân
Bàn chân em đẹp hãy dừng đây
Suối chảy bờ quanh mượt cỏ dày
Em có bằng lòng về ở lại
Bên màu cây lá mộng xưa sau
Nhìn về sim chín ở đồi xa
Nhìn xuống cồn hoang dãi bóng tà
phương của hướng là đâu một thủa
Chân trời dặm đổ gió rừng xanh
Một lần em lại với ta đây
Những buổi chiều hôm với những ngày
Ước hẹn hững hờ trăng nước rụng
Mấy mùa hương lạnh thổi về tây
Một lần em nhớ nước trôi đi
Cầu đã bâng khuâng tiếc những gì
Mây đã băng miền xê xích ruổi
Bên đèo có một cánh chim bay
Ngồi đây một bận với ta thôi
Ủ lại xuân phơi giữa bốn trời
Gió có dặt dìu về thủ thỉ
Ngàn tùng soi bóng nước vơi vơi
Ngồi ở giòng đây nước chảy hoài
Ngồi đây ngó lại bóng gương soi
Em buồn? hay nhớ? hav không nhớ
Những gì xưa hẹn với sương mai
Ngàn mây về cuối mãi trời xa
Nước có bằng lòng đứng đợi ta
Gợi mãi triền miên mơ giữa mộng
Dòng xưa có lại với trăng tà?
Đi là đi mãi phải không em
Ước hẹn mai sau có vẹn tuyền?
Nước có ngân lời hoài vọng cũ
Gửi về cây bóng lá sơ nguyên
Thơ còn ở lại dưới chân em?
Cùng với giòng đi có trở về
Đầu ngón tay xanh em có đếm
Mấy lần thu xuống bóng vàng khe
Thơ còn có chảy dưới chân em?
Từng ngón chân em giẫm cỏ mềm
Có gửi ý niềm cùng cỏ mượt
Kiến bò củi mục có nghe chăng
Em ngồi mãi mãi với ta đây
Có sợ hoàng hôn tỏa bóng dày
Em sẽ nép vào thân ta ngủ
Mộng hồn em sẽ tỏa hương bay.
Hươu
Những con hươu đói ở trong rừng
Ngó núi nhìn khe thấy mây trôi
Trên núi rạc rời chân hươu nhỏ
Cây rừng cây rú rậm cây rơi
Con hươu từ đó lại bên người
Kể lể lông vàng rụng hết đuôi
Bốn cẳng từ đây xin ngó lại
Quỳ chân trên gối khóc không lời.
Hiện thể
Miệng người tự bữa môi cong
Mắt người tự bữa ngước đong đưa nhìn
Đầu khe cỏ mọc đem tin
Xuống tồn hoạt tại sương tìm nẻo truông
Mảnh trăng tuyết khóc rẫy ruồng
Mộng hoang phế rụng bên nguồn nước xanh
Chim bao tàn tạ trăng cành
Ngàn xưa gục ngã bên thành liễu xiêu
Khép tà áo lạnh in rêu
Điệp trùng huyễn ngạn hồng chiêu hoe vàng.
Hoàng hậu
Ngập ngừng trong bóng nhặt thưa
Ảnh hình Hoàng Hậu năm xưa lại về
Thùy dương xanh mái tơ thề
Quanh Trường Thành dựng ngọc kề trắng vai
Ngàn thu xuống lá thu bay
Buồn tiêu tao để bên ngày tháng đi
Tràng giang sống cái li ti
Xô dồn tiết điệu lên vì hoa dung
Vì em phiền mộng sương ngần
Cỏ Yên tơ bích đâu Tần gục cong
Sầu kim hải sóng phiêu bồng
Giòng thơ gây lệ em ròng ròng tuôn
Dập dìu bên liễu chùng buông
Tình chưa thoảng chợt tiếng buồn lại dâng.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Judith
Trở lại giữa bàn chân phong cảnh
Mắt nhín trời môi thờ thẫn thương lắng
Đem nhan sắc nín một lần máu hận
Để từ đây lòng mộng chết bên đèn
Đồi đi xuống núi ngàn về xóm biếc
Tơ vi vu lá nức nở kêu thầm
Ôi dĩ vãng từ đây xin vĩnh biệt
Một lần thôi và đã lỗi muôn vàn
Hoàng hôn tới dịu dàng mi sẽ khép
Với hương vàng sẽ lịm với phím loan
Lòng sẽ hỏi lại đời xuân chẳng đẹp
Thiều quang đâu cho én liệng theo làn.
Kể chuyện
Kể lại chuyện rằng năm đã cũ
Đã bao giờ một bận muôn năm
Em nhớ chuyện rằng xưa lỡ dở
Diều đứt dây trẻ cũng cầm bằng.
Kể lại chuyện rằng dù sao nữa
Nguồn xưa sóng lạc nước tiêu dao
Mắt khép mi sầu không lệ nữa
Nhìn nhau bận đó cúi xin chào.
Bốn vó lên đèo truông ải vang
Trùng quan một bận gió lên ngàn
Tiền trình cỏ lạ xông ngây ngất
Con mắt khô rồi ngó ngửa ngang.
Kỷ niệm
Trời xưa mây đổ dặm ngàn
Bước lang thang đã hao mòn mấy thu
Chập chờn hình ảnh phiêu du
Ghì môi máu nhạt giữa mù mịt sương
Quê chàng trời lạnh Liêu Dương
Quê chàng đất lạnh trên đường chia phôi
Tình em mây phủ chân đồi
Phụng dâng lỡ dở nước trời mênh mông.
(Hà Tịnh 1951)
Khép mắt
Ngày mở mắt dòng xanh xuân đổ lại
Mùa trổ bông là chi chít chim kêu
Vườn vẫn đợi tin hoa về tuổi dại
Bóng nguyệt trùm là phủ rộng sân rêu
Ngày mở mắt ngó trời xanh xa thế
Ở đây là màu đất cỏ xuân con
Hè nắng hạ với thu đông buồn thế
Với tình yêu em giữ mất hay còn
Trong khoé mắt em ngậm ngùi ngày đó
Lúc dung nhan về đối diện trăng tà
Màu nước chảy vô ngần khôn giãi tỏ
Gió biên thùy về bích ngạn chiêu hoa
Giờ khép mắt nhớ một lần ngẫu nhĩ
Nhớ rất nhiều ngày loạn ngủa đêm nghiêng
Cuồng dại nát liễu hờn xuân rủ rỉ
Giờ ra đi em cảm thấy có quyền.
Không đề (I)
(Nhớ Monroe và Homère)
Con mắt chiều kia đá cũ rồi
Bụi trên đầu gió tụ về môi
Màu tơ tóc vắng sương đồng cỏ
Tờ sách đưa gần như mộng rơi
Úp mũ lên đầu bước xuồng sân
Chiều nay con én chẳng bay gần
Đường đi xuồng phố phai tà áo
Quốc sắc em còn hai ống chân.
Không đề (II)
Con đường tuổi trẻ người đi
Giẫm hoa đầu giẫm nát vì vô can
Tay cầm cung bậc xô ngang
Nửa chừng dâu bể lấp ngàn ước mong
Đếm sương rừng đếm cỏ đồng
Rứt tờ cổ lục xuống dòng thả trôi
Bỏ sông bến ấy cho người
Sầu vây sa mạc em tôi về thành.
Không đề (III)
Vì con mắt cũng buồn như mi mắt
Em đi về như vui gượng trên môi
Lời nói kia là lá rụng sương đồi
Vì hơi thở rớt vào trong buổi tối
Gió chiều hôm non nước nhớ xanh trời
Em đi về là tím bạc hai môi
Vì nhan sắc ngày kia em hoảng sợ
Chợt bước vào nhìn thân thể như xương
Em đi về là hé mở môi hường
Và hé mở môi không hường một lúc
Sương gió cũ thiên thu về cúi gục
Cỏ nội đồng là sực tỉnh ra hoa
Em ra đi là bưng mặt khóc òa.
(Sài Gòn Nam Việt 1952 - 1962)
Không đủ gọI
Mây đứng lại chân trời phủ khói
Giòng sông đi đò bến đợi ngu ngơ
Chiều trời đẹp tâm tình em không nói
Đất với trời chung một nghĩa bơ vơ
Chiều thổi đẹp gió về em không nói
Anh không chờ không biết đợi từ bao
Từ xuống mưa không biết tự phương nào
Giòng sông chảy ai người xin níu lại
Mưa có tạnh nhưng chân trời còn mãi
Những giọt sương là lệ ở trong mây
Giòng sông đi cho nước nói ngàn ngày
Rằng bể rộng không bến bờ em ạ
Anh đợi xuống đêm về đầu phủ toả
Mịt mù xanh bù xoã ánh tơ giăng
Cười môi em duyên dáng như chj Hằng
Và lấp lánh mắt là sương trong lệ
Anh sẽ hỏi gió đêm về mở hé
Mở muộn màng là một chút mơ hoa
Mở ngàn sau hoài vọng chút phai nhoà
Và mất hút ở cuối trời nín lặng
Rồi từ đó về sau mang trái đắng
Bàng hoàng đi theo gió thổi thu bay
Anh chờ em không biết tự bao ngày
Để thấy mãi rằng thơ không đủ gọi
Sầu một thuở đất mòn không tiếng nói
Một ngàn năm trăng giãi tuyết băng buông
Anh gửi đi ngàn sóng cuộn thác nguồn
Để thấy mãi rằng thơ không đủ gọi
Mùa xuân lại với chim về đã mỏi
Với cá về mây nước cũng lang thang
Anh nằm im nhắm con mắt mơ màng
Mở con mắt cũng mơ màng cỏ lá
Hờn phố thị để lạc hồn cõi lạ
Sầu phố xanh từ bữa nọ em đi
Tuyết trời Tây có nguôi lãng những gì.
Không bờ
Du dương bờ cõi một miền
Tứ chi mình mẩy cỏ triền miên phơi
Thiên thu lời tạ bên lời
Hư vô hữu thể bên đời ngủ yên
Trang hồng hạnh gió đưa nghiêng
Tàn canh về bóng sơn tuyền đã sai
Xuân xanh xô cổng chạy dài
Bỏ sương tuyết phủ phượng đài phía sau
Giã từ bến trước bờ sau
Cánh chuồn chuồn mỏng trúc lau hao gầy
Cõi nguồn trường mộng thơ ngây
Trời kim nguyệt đã xưa đầy hai vai
đắn đo tơ tóc trong ngoài
Liễu hoa tố vọng mỏng dày mấy phân
Chở che dâu cỏ Yên Tần
Suối em khe chị chớm gần đã xa
Đạp Thanh hội cũ hào hoa
Giấc vàng buổi Tảo Mộ đà cáo chung
Phiêu Sương xuy ảnh phiêu bồng
Sầu mong thuý dựng điệp trùng trắng mây.
Không nói nữa
Tôi gửi lại bây giờ xin vội vã
Xin vội vàng tôi gửi lại hai nơi
Về Lục Tỉnh một lần chưa chắc đã
Tiếng chào Thu Xuân Mỹ Thọ xa rồi
Không nói nữa Sài gòn hay Chợ lớn
Tuần Sóc Tăng thổi rộng gió Biên Hoà
Không nói nữa hồn Cửu Long máu rớm
Nước một mùa là sóng đục phôi pha
Tôi bỏ cuộc khi nhìn em bỏ cuộc
Tôi lên đường từ bữa dọc xô ngang
Ôi ở lại miền Nam tìm nẻo thuộc
Tôi đi về sầu dựng Ải Vân San
Làm con gấu con beo con bò rừng con hổ
Làm con chồn lùa lũi chạy vào hang
Cũng không thể quên lời là thổ lộ
Màu hoa niên cổ độ xuống khôn hàn
Bờ nước thẳm em đứng lên đó chớ
Tay ôm đầu và tay nữa giơ ra
Vòng ma nghiệt mấy lần ta rất sợ
Giờ xin em đếm lại một hai và.
Kim Trọng tại sao
Tại sao. Bầu trời đó của anh em mang đi đâu lạc
đường về anh tìm không ra lối. Dấu chân này
hôm nọ bước chân em con đây nguyên vẹn mà
con mắt anh nhìn ngó mở to chừng như không
thấy nữa rồi.
Hỏi cây hỏi lá cợt cười chi thế gió lá lơ thơ là ý
gió buồn vui ngày đó đâu rồi cũng gió lá cây nầy
em ạ và bầu trời kia còn đó nhưng màu xanh
như mộng ảo đâu mất đâu rồi vẫn còn kia mà
không hề giống nhau như một nữa.
Tại sao. Thôi chết. Tại em mang đi đâu cái gì
anh chẳng biết mà thật quả có cái gì em mang đi
đã xa rồi đâu mất hút dáng bóng mơ hoài mà
mộng khác chiêm bao chập chờn lây lất người ta
bảo rằng gây cấn lắm em ạ em ơi ồ em em nhỉ.
Linh hồn em căng thẳng như trong tiểu thuyết
nữ sĩ bảo cò những giây đờn ở trong đó sắp đứt
rồi đây. Nó đứt phựt toang ra, không du dương
dư hưởng dư hương dư âm dư thanh dư vị dư
vang gì đâu em ạ em ơi ồ em em ạ.
Tại bầu trời trên đầu anh em mang đi đâu một
cái gì trong đó em mang về anh sẽ ngó nhìn
bằng hai mắt mở nhận ra ngay. Cái gì nhỏ tí teo
mà to một cách...
Thôi chết? Nói hoài khàn cổ vắng ngắt xung
quanh. Anh nằm im nhắm nghiền mắt lại nghe
mù sương rơi lộp độp ở trong cái tấm linh hồn
ngày nọ anh đã trao ấm áp cho em. Biết răng
chừ đây nói nữa.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Lời Hàn Mặc Tử
Tại sao em vì sao em nói thế. Tại sao em vì sao
em nghĩ thế. Bữa hôm em đi về bên đó ở lại bên
này non biên khóc bên chim.
Xương da khô héo hao mòn như nhánh cây mùa
xuân vội gãy. Anh đưa mười ngón tay em ngó
sau này em về sẽ thấy xương rớt đi đâu. Em sẽ
bảo. Em sẽ gục đầu không nói. Nước mát tràn
suốt năm canh. Em ngó ra sau này sẽ thấy
nhận ra rằng trông thật giống như xương người
nào em biết bữa nọ về kia chưa sống qua thời
gió chìm ngang ngửa đã vội ngừa than thở nỗi
đời em biết bịnh tật cắn xương như rắn rúc
bịnh lao phổi bịnh cùi bịnh thương hàn bịnh
cúm binh sốt rét kinh niên. Bịnh triền miên như
mây trên trời thướt tha quấn.
Ngày nào em trở lại bàn chân bước trên phố này
phố nọ phố kia bàn chân nhón gót nhịp nhàng
bước theo đi. Anh ngó nhìn như ngó cái màu
hương của đời xuân xanh đi biền biệt mất xa rồi
đâu nữa Duy Xuyên Vĩnh Trinh An Lâm Cù Bàn
Lệ Trạch. Em Huệ em khâm em Hà em Bé ôi em
Em Nàng Thương thương em gây tội lỗi cho
những đời cô độc dày vò như em không về nữa
Anh tạ ơn trời đất đã sinh ra anh manh thương
tiếc ngồi khóc nhớ em đêm hôm nay ngẩng đầu
trăng sáng gục đầu trăng cũng sáng như sương
bay mù không gian dắt tay em về anh ngó qua
một chút.
Lời xuân
Xin lời nói ở trên môi
Là lời ở lại bên đời quên nhau
Bụi hồng, ấy của chiêm bao
Thì con sóng đục chìm vào nước xanh
Linh hồn, ấy ngục xin kham
Lời sai trên miệng sẽ không là lời
Xin mùa lá rụng và rơi
Sẽ lên đường gặp ấy trời mùa sau
Ra đi hẹn với xuân đầu
Buổi hồi nguyên lại pha màu bình minh
Con chim về sẽ đậu cành
Tiếng ca ấy sẽ hoà thanh với lời.
Lá thổi như bay
Lá thổi như bay
Bên nguồn thơ dại
Em giữ trang này
Một mai nhìn lại
Kiến bé một con
Bò trên cỏ dại
Cát bên xuân còn
Dấu chân in mãi
Vừng tóc đi tìm
Kiềm làn mi chảy
Nước mắt màu sim
Tiên hồn cà nhảy
Gót chân nhỏ chạy
Đầu non xuống lũng mơ màng
Đó bóng hươu vàng
Một lần ngó thấy.
LY TAO (I)
Giờ ngẫu nhĩ như hồng bay em ạ
Và yêu thương như lá ở bên hoa
Và luyến ái như tơ vàng bốn ngả
Bủa vi vu như thoáng mộng la đà.
Em đã lại với đời về nắng ấm
Thắm không gian thương nhớ bóng hình em
Anh đã đợi chờ em từ lâu lắm
Ngày đi không để lại lạnh trăng rằm.
Anh mơ ước với ngàn xuân mở rộng
Quên não nùng sa mạc của yêu thương
Chân cứ bước theo nhịp hồn cử động
Em là em anh đợi khắp nẻo đường.
Em có nụ cười buồn buồn môi mọng
Em có làn mi khép lá cây rung
Em có đôi mắt như sầu xanh soi bóng
Hồ gương ơi! sao sóng lục vô chừng!
Con mắt ấy có gieo buồn rớt lệ
Trê n nẻo đường lạnh lẽo lối lang thang
Môi thắm ấy mấy lần thao thức kể
Với đèn khuya vò võ mộng khôn hàn.
Trời đất nhớ lần đầu... năm trước...
Đó một lần đôi mắt đã nhìn lên
Và trời hiểu ngày sau đôi mắt ngước
Một lần kia sẽ còn dịp đáp đền.
Em ở lại với đời ta em nhé
Em đừng đi. Cho ta nắm tay em
Ta muốn nói bằng thơ bay nhẹ nhẹ
Vào trong mơ em mộng giấc êm đềm.
Ta sẽ đặt mười ngón tay lên mắt
Để nhìn em qua khe hở du dương
Vòng theo máu hai vòng tay khép chặt
Ồ thưa em ta thấy mộng không thường.
LY TAO (II)
Bàn chân bước nghe một lần sóng dậy
Sắc khuynh thành một thuở động binh đao
Người lên ngựa ngoảnh đầu về có thấy
Bờ xa bay tuyết bạch phủ sương đào.
Vì mong đợi ngày về xuân hối hả
Ở bên mành thỏ lặn bóng ngàn dâu
Sầu lục thúy sầu thu sen thủy tạ
Mộng hoa đầu trong nước ngập theo nhau
Vì con mắt một lần kia đã ngó
Giữa nhân gian bủa dựng một màu trời
Đài vũ trụ hồn chiêm bao rạng tỏ
Một nụ cười thế giới sẽ chia đôi
Giòng nước bạc giòng sông trôi theo dõi
Cuối chân trời hình bóng một chân mây
Đời xiêu đổ nguồn xưa anh trở lại
Giữa hư vô em giữ nhé chừng này.
LY TAO (III)
Em đi về như mây núi đầu xuân
Gió bay qua nước chảy suối vô cùng
Mừng như thể hôm qua về đồng nội
Buồn bã cũ đã bẽ bàng bước vội
Để bây giờ còn một mối riêng tây
Lời nhân gian không tiếng để phơi bày
Thu trăng mộng như trang mờ cổ lục
Mưa vội vã như bình minh thúc giục
Vào nhớ nhung như vào giữa hội hoa
Lá xanh xao như cành nhánh gật gù
Và thánh thót đến cây già cổ thụ
Anh lại thấy một trời xưa đã cũ
Đã đi về cùng với gót chân em
Đã đi qua cùng với cánh tay mềm
Anh mở miệng không nói lời nào cả
Vì bất chợt thấy môi cười em ạ
Vì vui mừng xa lạ bỗng quen nhau
Vì vu vơ vui sướng ngó pha màu
Cây im cỏ nước cợt cồn đùa cát
Và vạn vật rủ rê nhau bát ngát
Dàn mênh mông vây bủa gió xa bay
Anh đến bên em ghé sát mi mày.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Mai sau em về
Em về mấy thế kỷ sau
Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy không ?
Ta đi còn gửi đôi giòng
Lá rơi có dội ở trong sương mù!
Những thương nhớ lạnh bao giờ
Đường thu chia ngả chân trời rộng tênh
Đây phồn hoa của thị thành
Đây hồn thuỷ thảo khóc tình ngửa ngang
Càn khôn xưa của riêng chàng
Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình
Bây giờ đón bước em xinh
Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao ?
Mắt buồn
Dặm khuya ngất tạnh mù khơi
(Nguyễn Du)
Bóng mây trời cũ hao mòn
Chiêm bao náo động riêng còn hai tay
Tấm thân với mảnh hình hài
Tấm thân thể với canh dài bão giông
Cá khe nước cõng lên đồng
Ruộng hoang mang khóc đêm mồng một giêng
Tạ từ tháng chạp quay nghiêng
Âm trang sử lịch thu triền miên trôi
Bỏ trăng gió lại cho đời
Bỏ ngang ngửa sóng giữa lời hẹn hoa
Bỏ người yêu bỏ bóng ma
Bỏ hính hài của tiên ngan trên trời
Bây giờ riêng đối diện tôi
Còn hai con mắt khóc người một con.
Mọc cỏ
Ruộng đồng mọc cỏ hôm nay
Mừng vui thiên hạ bên này quên nhau
Bãi vui tự bữa hôn đâu
Máu se tàn lạnh triều đâu chia ngành
Bây giờ phố rộng xa anh
Mù sương quấn cỏ quận thành Phủ Chiêm
Cõi bờ con mắt hoa nghiêm
Tường vôi lá cỏ lim dim vô cùng.
Một buổi trưa (I)
Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Mây trên trời xuống phủ ở trên vai
Màu phương cảo pha mờ trên nét ngọc
Bước ngại ngùng nẻo mộng mấy lần sai.
Em có định sẽ cùng ai kể lể
Một nỗi đời hư huyễn giữa chiêm bao
Vừng hiu hắt nguyệt hờn mây nhỏ lệ
Một mùi hương nồng tụ ở nơi nào
Câu chuyện ấy một lần em đã rõ
Để bây giờ không thể lại phanh phơi
Đường đi xuống khung trời sương lổ đổ
Hờn dung nhan em có sợ bên người?
Con mắt ấy vì sao em khép lại
Làn mi kia em thử ghé lên nhìn
Vòng tay đẹp như cành xuân thơ dại
Ngón la đà sao chẳng chịu đưa tin
Một buổi trưa nắng vàng in trên tóc
Lùa chân mây về ở dưới chân trời
Bước vội vã một lần nghe gót ngọc
Giẫm trang đời lá rụng úa thu phai.
Một buổi trưa (II)
Một buổi trưa đi về trong ngõ nọ
Nắng lên trời đổ xuồng lá trên cây
Màu tóc gội con mắt mờ em có
Nhớ vô cùng bữa nọ đến hôm nay
Về cổ lục cũ rồi câu chuyện cũ
Và cảo thơm không mới nữa bên đèn
Và sương sớm hay chiều buông liễu rủ
Biết thề nào mà nói lạ hay quen
Bữa hôm nay lại nhìn ra xanh lá
Xanh trời xanh mây tụ ở chân trời
Chợt nhớ lại buổi trưa về em ạ
Giấc mơ màng bóng nọ ở bên tôi.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
MỞ CÂY CỐI
Mở cây cối mở hàng rào
Bàn chân nhớ phố xa nào em đi
Đếm chừng lá mọc li ti
Mùa thu hú gọi ngựa phi vô cùng
Trên đầu phượng đỏ mông lung
Bên mình hoa cỏ một vùng kia đâu.
MỞ HAI HÀNG CỎ
Mở hai hàng cỏ tháng ba
Nhìn trăng bãi cũ em là biển xanh
Cánh chim về kết tụ nhành
Cho cây cối khẽ nghiêng mình bảo nhau
Rằng hồng nhan tới ngàn sau
Còn du dương hội sang giàu của em
Mở hai hàng cỏ ngó xem
Giòng thiên thu rộng là em bây giờ.
MỞ VỀ PHƯƠNG ẤY
Con khóc bữa nào
Bây giờ nhắc chi nữa
Chuyện ngày trước chiêm bao
Chuyện ngày sau mộng úa
Em chết bên bờ lúa
Em chết dưới triều xanh
Giòng sông kia ấy của
Mộng ước vỡ tan tành
Ở bên đường ngồi lại
Những người đếm tóc nhau
Kỷ niệm về kinh hãi
Màu mắt thuở xa nào
Xin ngó bóng mây trời
Xin nhìn con cá nhảy
Xin thấy ở khắp nơi
Miệng cười thơ dại ấy
Con gái khóc bữa nào
Bây giờ xin nhắc lại
Xin dựng một hàng rào
Để mở về phương ấy.
Màu thanh thiên mở
Một phút nữa thôi
Và màu sẽ mất
Suối sẽ xa đồi
Như mây xa đất
Một trang cũ kỹ
Mới lại một lần
Linh hồn giản dị
Bờ cõi thanh tân
Em sẽ đi đâu
Với đời đi mất
Tờ giấy phai màu
Hồng kia có thật
Máu ở vành môi
Về tim thấy bận
Suối bỏ rơi đồi
Ai làm sao giận
Với một vòng tay
Với vòng tay nữa
Ôm tháng giữa ngày
Đồng khô chết lúa
Với vòng tay của
Mười ngón tay măng
Xin mở một lần
Màu thiên thanh của...
MÀU TRỜI ĐÓ
Màu trời đó bữa nay về trở lại
Một mùa xưa người nhớ chứ năm kia
Ngày chạm mắt dưới mùa xuân man dại
Dịp trùng lai em hẹn với tan lìa
Đường có cỏ có bờ lau rộng cỏ
Lá cây bay và em có đi qua
Bàn chân bước lệ buồn em cỏ nhỏ
Xuống điêu tàn em khóc mộng tiêu ma
Nguồn thao thức ta về từ một buổi
Trời bay mây bốn hướng gió xa mong
Từng cánh én mang trùng dương về nội
Đâu rồi em? sóng đục đã theo giòng
Em cho phép ta ngồi đây hỏi lại
Và gọi về trăng mùa cũ lang thang
Màu trời đó để ngàn sương hớt hải
Xuống li ti là dựng vội con đường.
Màu xuân (Nhiên tượng)
Xin ngó lại bàn chân em bước
Vì em đi vào lúc gió đương bay
Năm ngón nhỏ như sương đầm lá ướt
Em đưa tay anh vói bắt chừng này
Ngồi kể lại chuyện ngày xưa cũ kỹ
Em không nghe vì anh cũng không nghe
Hồn hoa phấn xông hương sầu dị dị
Tóc vàng tơ tỉ mỉ ngón tay đè
Vì ngọc trắng cát lầm thu xiêu lệch
Gió băng trời xin thổi bụi bay theo
Ngàn xuân vô ngần trong bóng nguyệt
Đầu xanh em tư lự suối thông đèo
Nằm xuống cỏ nghe tràn lan nước gội
Chảy vòng quanh Thu Lục Tỉnh bao la
Cồn Sa Đéc Sóc Trăng sương vòi või
Gió lên bờ kim hải sóng xanh xa
Chợt ngoảnh lại thấy rằng em ngủ mất
Em ngủ quên phiền sương rộng trăng ngà
Hồn bỏ lại mộng thừa trong thớ đất
Anh nhìn em trong suốt giữa xương da.
Mái hiên
Bay về ổ chín từng cao
Con chim giã biệt chào mái hiên
Nước lang thang cháy xà miền
Vòng quanh ngõ nọ mà triền miên chi
Tôi người thủy thủ ra đi
Chân trời thấy nước đợi kỳ lên mây
Sao đêm đố xuống triều đầy
Ai đưa kiếm vút ngang mày hư không
Gió theo cánh ngỗng ngang trời
Chớ sương tuyết cũ lại đời phiêu linh
Từ đây ta hẹn với mình
Hồn trong cõi mộng biên đình chưa tan
Đầu hiên cung bậc điêu tàn
Lần kia đổ giậu giọng vàng xô mau
Lạnh lụng dấu bước bờ sau
Mấy đời ly biệt về đau trong mình
Năm sầu sa mạc nín thinh
Đi vào giá buốt mông mênh cuối trời.
Mùa phượng cũ
Thiệt thòi đời mộng điêu linh
Cành sương ngọc thụ tồn sinh cát lầm
Giấc quay quả lạnh anh trâm
Bóng đu sung rớt bến trầm luân sâu
Hoài mong hiu hắt nhịp cầu
Mà hương quan vắng xa màu mây trôi.
Sim ngàn sổ lá buông rơi
Cành Nam ước nguyện sai lời tử sinh
Gió sương từ tạ biên đình
Bóng sa hồ khép chặt tình mông lung
Rêu tần ngần tuyết in phong
Sóng phơi trường mộng từ trong dậy nguồn
Rập rờn đầu liễu xanh buông
Mùa trăng nước đẩy xô buồn đi xa
Trang hồng kim rải ra hoa
Trổ bông mùa phượng cũ đà hồ phai
Tơi bời ngọc trắng măng mai
Khuynh thành sắc nọ đưa vai nghiêng về.
MIỀN NAM
Ta đi tìm bóng mơ hồ
Phố khuya Nam Việt bên bờ Cửu Long
Mùa thơ trắng mộng thu phong
Về phơi trải ngọn nguồn trong trăng mờ
Miệt mài Mỹ Tho Cần Thơ
Cồn sương Rạch Giá đợi giờ nguyên tiêu
Mõm Cà Mau ruộng Bạc Liêu
Sóng trùng khơi vọng hoang liêu lên trời
Ngậm ngùi đàn lệ buông rơi
Xô màu kỷ niệm lại đời lang thang
Đường xe nô nức một giờ
Bỏ quên phố thị trên bờ Tiền Giang
Hàng cây cỏ lá thôn làng
Duỗi song song với con đàng ven sông
Long Xuyên sóng nước xô hồng
Bình nguyên Lục Tỉnh như lòng nhớ nhung
Mấy trăm cây số hẹn cùng
Tuổi thơ ngây mộng mông lung bao giờ
Thanh bình chợt tỉnh giấc mơ
Hà Tiên Châu Đốc bây giờ lụt trôi.
(Nam Việt mùa thu đông 1961)
Mở cây cối mở hàng rào
Bàn chân nhớ phố xa nào em đi
Đếm chừng lá mọc li ti
Mùa thu hú gọi ngựa phi vô cùng
Trên đầu phượng đỏ mông lung
Bên mình hoa cỏ một vùng kia đâu.
MỞ HAI HÀNG CỎ
Mở hai hàng cỏ tháng ba
Nhìn trăng bãi cũ em là biển xanh
Cánh chim về kết tụ nhành
Cho cây cối khẽ nghiêng mình bảo nhau
Rằng hồng nhan tới ngàn sau
Còn du dương hội sang giàu của em
Mở hai hàng cỏ ngó xem
Giòng thiên thu rộng là em bây giờ.
MỞ VỀ PHƯƠNG ẤY
Con khóc bữa nào
Bây giờ nhắc chi nữa
Chuyện ngày trước chiêm bao
Chuyện ngày sau mộng úa
Em chết bên bờ lúa
Em chết dưới triều xanh
Giòng sông kia ấy của
Mộng ước vỡ tan tành
Ở bên đường ngồi lại
Những người đếm tóc nhau
Kỷ niệm về kinh hãi
Màu mắt thuở xa nào
Xin ngó bóng mây trời
Xin nhìn con cá nhảy
Xin thấy ở khắp nơi
Miệng cười thơ dại ấy
Con gái khóc bữa nào
Bây giờ xin nhắc lại
Xin dựng một hàng rào
Để mở về phương ấy.
Màu thanh thiên mở
Một phút nữa thôi
Và màu sẽ mất
Suối sẽ xa đồi
Như mây xa đất
Một trang cũ kỹ
Mới lại một lần
Linh hồn giản dị
Bờ cõi thanh tân
Em sẽ đi đâu
Với đời đi mất
Tờ giấy phai màu
Hồng kia có thật
Máu ở vành môi
Về tim thấy bận
Suối bỏ rơi đồi
Ai làm sao giận
Với một vòng tay
Với vòng tay nữa
Ôm tháng giữa ngày
Đồng khô chết lúa
Với vòng tay của
Mười ngón tay măng
Xin mở một lần
Màu thiên thanh của...
MÀU TRỜI ĐÓ
Màu trời đó bữa nay về trở lại
Một mùa xưa người nhớ chứ năm kia
Ngày chạm mắt dưới mùa xuân man dại
Dịp trùng lai em hẹn với tan lìa
Đường có cỏ có bờ lau rộng cỏ
Lá cây bay và em có đi qua
Bàn chân bước lệ buồn em cỏ nhỏ
Xuống điêu tàn em khóc mộng tiêu ma
Nguồn thao thức ta về từ một buổi
Trời bay mây bốn hướng gió xa mong
Từng cánh én mang trùng dương về nội
Đâu rồi em? sóng đục đã theo giòng
Em cho phép ta ngồi đây hỏi lại
Và gọi về trăng mùa cũ lang thang
Màu trời đó để ngàn sương hớt hải
Xuống li ti là dựng vội con đường.
Màu xuân (Nhiên tượng)
Xin ngó lại bàn chân em bước
Vì em đi vào lúc gió đương bay
Năm ngón nhỏ như sương đầm lá ướt
Em đưa tay anh vói bắt chừng này
Ngồi kể lại chuyện ngày xưa cũ kỹ
Em không nghe vì anh cũng không nghe
Hồn hoa phấn xông hương sầu dị dị
Tóc vàng tơ tỉ mỉ ngón tay đè
Vì ngọc trắng cát lầm thu xiêu lệch
Gió băng trời xin thổi bụi bay theo
Ngàn xuân vô ngần trong bóng nguyệt
Đầu xanh em tư lự suối thông đèo
Nằm xuống cỏ nghe tràn lan nước gội
Chảy vòng quanh Thu Lục Tỉnh bao la
Cồn Sa Đéc Sóc Trăng sương vòi või
Gió lên bờ kim hải sóng xanh xa
Chợt ngoảnh lại thấy rằng em ngủ mất
Em ngủ quên phiền sương rộng trăng ngà
Hồn bỏ lại mộng thừa trong thớ đất
Anh nhìn em trong suốt giữa xương da.
Mái hiên
Bay về ổ chín từng cao
Con chim giã biệt chào mái hiên
Nước lang thang cháy xà miền
Vòng quanh ngõ nọ mà triền miên chi
Tôi người thủy thủ ra đi
Chân trời thấy nước đợi kỳ lên mây
Sao đêm đố xuống triều đầy
Ai đưa kiếm vút ngang mày hư không
Gió theo cánh ngỗng ngang trời
Chớ sương tuyết cũ lại đời phiêu linh
Từ đây ta hẹn với mình
Hồn trong cõi mộng biên đình chưa tan
Đầu hiên cung bậc điêu tàn
Lần kia đổ giậu giọng vàng xô mau
Lạnh lụng dấu bước bờ sau
Mấy đời ly biệt về đau trong mình
Năm sầu sa mạc nín thinh
Đi vào giá buốt mông mênh cuối trời.
Mùa phượng cũ
Thiệt thòi đời mộng điêu linh
Cành sương ngọc thụ tồn sinh cát lầm
Giấc quay quả lạnh anh trâm
Bóng đu sung rớt bến trầm luân sâu
Hoài mong hiu hắt nhịp cầu
Mà hương quan vắng xa màu mây trôi.
Sim ngàn sổ lá buông rơi
Cành Nam ước nguyện sai lời tử sinh
Gió sương từ tạ biên đình
Bóng sa hồ khép chặt tình mông lung
Rêu tần ngần tuyết in phong
Sóng phơi trường mộng từ trong dậy nguồn
Rập rờn đầu liễu xanh buông
Mùa trăng nước đẩy xô buồn đi xa
Trang hồng kim rải ra hoa
Trổ bông mùa phượng cũ đà hồ phai
Tơi bời ngọc trắng măng mai
Khuynh thành sắc nọ đưa vai nghiêng về.
MIỀN NAM
Ta đi tìm bóng mơ hồ
Phố khuya Nam Việt bên bờ Cửu Long
Mùa thơ trắng mộng thu phong
Về phơi trải ngọn nguồn trong trăng mờ
Miệt mài Mỹ Tho Cần Thơ
Cồn sương Rạch Giá đợi giờ nguyên tiêu
Mõm Cà Mau ruộng Bạc Liêu
Sóng trùng khơi vọng hoang liêu lên trời
Ngậm ngùi đàn lệ buông rơi
Xô màu kỷ niệm lại đời lang thang
Đường xe nô nức một giờ
Bỏ quên phố thị trên bờ Tiền Giang
Hàng cây cỏ lá thôn làng
Duỗi song song với con đàng ven sông
Long Xuyên sóng nước xô hồng
Bình nguyên Lục Tỉnh như lòng nhớ nhung
Mấy trăm cây số hẹn cùng
Tuổi thơ ngây mộng mông lung bao giờ
Thanh bình chợt tỉnh giấc mơ
Hà Tiên Châu Đốc bây giờ lụt trôi.
(Nam Việt mùa thu đông 1961)
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
Nauslcaa
-Bon voyage. notre hôte Lau pays de tsn, quand tu seras rentré,
garde mon souvenir...
Odyssée
Ngày về sum họp quê khơi
Xin cháng hãy nhớ ai người buổi kia
Tương giao để hận chia lìa
Bờ xanh gió thổi đầm đìa lệ em
Biển xô về bến cát mờ
Nửa đời trôi giạt em chờ đón tôi
Bình minh thơ dại hai môi
Lời chưa nói cũng như lời đã trao
Còn lưa hơi thở miệng đào
Đêm qua kì mộng giọng nào đã nghe
Ngày sau chuyện cũ bên hè
Tiếng than đầu lá dội về trong sương
Tàn canh với hận sa trường
Những người đã khuất trên đường viễn chinh
Triền miên hải đảo một mình
Chiều xanh lớp lớp sóng bồng bềnh mây
Mùa xuân hiện giữa ngàn mai
Nguyên hình Nữ Chúa trên ngày phù du.
NẮNG BUỒN
Nắng buồn thương nhớ bên nhau
Nhìn lưa thưa lá niềm đau trong cành
Giọt mờ trong mắt em xanh
Tự ngày đất đỏ chân đành bước đi
Còn không một bận quay về
Vườn xưa ngó bóng trăng thề vàng gieo
Đường xưa gió muộn thổi vèo
Ngựa hồng sực tỉnh truông đèo rộng thênh.
(Nam Đông - Dương Hoà 1950)
NỖI LÒNG TÔ VŨ
(Kỷ niệm một đoạn đời 15 năm chăn dê ở núi đồi Trung Việt Nam Ngãi Bình Phú)
Đồi tăm tắp chạy về ôm chân núi
San sát đồi phủ phục quấn núi xanh
Chiều xuống rồi tơ lòng rộn ràng rối
Trời núi đồi ngây ngất nhảy dê nhanh
Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
Nhảy múa tung sườn núi vút giòng khe
Thôi từ nay tha hồ em mặc sức
Vang vang lên đồi núi giọng be be
Những bận nào Trà Linh qua Đá Dừng Hòn Dựng
Dùi Chiêng về Phường Rạnh ngược Khe Rinh
Bao lần anh cùng chúng em lận đận
Bôn ba qua rú rậm luống rùng mình
Những bận nào Quế Sơn Rù Rì con suối ngược
Nước trôi nguồn nước lũ xuống phăng phăng
Những bận nào mịt mùng mưa gió ướt
Đẫm thân mình co rúm lạnh như băng
Em nhớ hay không? hồn hoa dại cỏ
Những ngậm ngùi đầu núi canh khuya
Vàng cao gót nai đầu truông hãi sợ
Gió cây rung trút lá mộng tan lìa
Nhưng từ nay Giáp Nam anh đóng trại
Cố định rồi - em khỏi ngại ngày đêm
Dưới nắng mưa tha phương du mục mãi
Cay đắng từng, bùi ngọt mặn mà thêm
Chiều hôm nay bên chó vàng chễm chện
Anh lặng nghe em bé hé bên sườn đồi
Khoanh mấy vòng tay anh thoăn thoắt bện
Vòng cho em từng chiếc sắp xong rồi
Chiều đã xuống em đà no nê chắc
Huýt tù và! em xúm xít lại anh đeo cho
Mỗi chúng em mỗi vòng mây mỗi sắc
Lại mau đây! to nhỏ cổ anh so
Này em Đen chiếc vòng vàng tươi lắm
Này em Vàng chiếc trắng há mờ đâu
Này em Trắng chiếc hồng càng lóng lánh
Này em Hoa Cà(1) hỡi! chiếc nâu
Ngẩng đầu lên! dê ơi anh thong thả
Đeo vòng vào em nghển cổ cong xinh
Ngẩng đầu lên! đây lòng anh vàng đá
Gửi gắm vào vòng mây nhuộm tơ duyên
Ngẩng đầu lên nhìn anh mờ mắt lệ
Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi
Trao người em trăm năm lời ước thệ
Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi(2)
Vòng em xong, vòng anh dành riêng chiếc
Dành riêng mình - Dê hỡi hiểu vì sao ?
Vì lòng anh luống âm thầm tha thiết
Gán đời mình trọn kiếp với Dê Sao
Nhìn anh đây các em Vàng Đen Trắng
Tía Hoa Cà lổ đổ thấu lòng chưa ?
Từ từ đưa chiếc vòng lên thủng thẳng
Anh từ từ đưa xuống cổ đong đưa
Và giờ đây một lời thề đã thốt
Nghìn thu sau đồi núi chứng cho ta
Cao lời ca bê hê em cùng thốt
Hòa cùng lời anh nghẹn nỗi thiết tha
Và giờ đây hoàng hôn mờ trĩu nặng
Bốn bề tràn lan bóng mịt mùng sa
Xếp hàng ngay nhanh lên hàng ngũ thẳng
Rập ràng về bế hế rập ràng ca.
Chú thích:
1-Hoa Cà
Dê Hoa Cà có lông lổ đổ tía hồng xem như hoa cà vậỵ Đẹp vô cùng. Nhất là những buổi chiều, sắc lông óng ả dưới nắng vàng - xa xa hình bóng dê rực rỡ nổi bật trên triền núi xanh lợ Dê Hoa Cà còn gọi là Dê Sao (vì lông lổ đổ sáng như sao).
Chú thích:
2-Ngẩng đầu lên nhìn anh mờ mắt lệ
Từ lần đầu vòng ngọc tuổi hai mươi
Trao người em trăm năm lời ước thệ
Đây lần đầu cảm động nhất mà thôi
Ý nói cái lần đầu, thuở hai mươi tuổi, trao cái vòng ngọc cho vị hôn thê mà không cảm động bằng lần đầu đeo vòng cho dê vậy.
NGỦ DÀI
Nửa đời bỏ lạc thâu canh
Nửa linh hồn bỏ nước xanh lên bờ
Khổ đau về chẳng hẹn giờ
Hoang liêu phố rộng bước hờ hững đi
Nửa nguời xa lạ người yêu
Nửa thân thể náo động liều lĩnh xương
Môi cười trong lệ mù sương
Niu trang hồng hạnh thu hường đã phai
Chập chờn Nữ Chúa so Vai
Mộng chiều Hy Lạp ngủ dài miên man.
NGỦ YÊN
(Tặng Monroe)
Ngủ yên bên lá cỏ chiều
Quên cây bóng xế quên triều biển ru
Duỗi thân thể muối sương mù
Dung nhan sầu khổ bây giờ bỏ đi
Niềm chung với nỗi riêng gì
Linh hồn xiêm mỏng không vì mây bay.
(Thu 61)
NGƯỜI ĐI ĐÂU
Bàn chân bước người đi về một thuở
Lá phân vân bờ bến cát sương rung
Trời khuya khoắt phiêu du trăng bỡ ngỡ
Người đi đâu sông nước lạnh vô cùng
Bóng trắng xa bay về em có thấy
Cuối phương ngàn rừng núi mộng trong sương
Giòng sông đục going xưa sông song giậy
Nghe triền miên nức nở lệ lên đường
Một tiếng nói một nụ cười chợt tắt
Hết mấy phen buồn trở lại bên đời
Đồng ruộng cũ màu trôi sông cỏ nhặt
Dưới bình rạ xám gốc trơ phơi
Trời nghi ngút én lượn vòng hớt hải
Đi đi em nguồn dậy mộng chiêm bao
Về thao thức canh chầy tìm trở lại
Bốn chân trời người đứng ở nơi nao
Màu con mắt bên màu xuân xiêu đổ
Ở bên kia nhìn trở lại bên này
Hío lay lắt bốn phương về dồn tụ
Bụi thu mờ ai phủi với hai tay...
NGƯỜI ĐIÊN
Người yêu mù của tôi
Người yêu câm của tôi
Một đời chàng không nói
Một đời chàng khô môi
Chàng nghe thấy ở đâu
Nơi nào chàng bắt gặp
Bên bờ cỏ bụi dâu
Một mùa xuân hấp tấp
Từ khô se cồn nội
Xuống ruộng trổ đòng đòng
Lúa mùa lên phơi phới
Bờ nước đục cong cong
Vì sao chàng nhắm mắt
Đi kiếm mãi một mình
Để trời mưa lên mặt
Một cồn lá phiêu linh.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
NGƯỜI HẢI NỘI
Hôm nay bắt gặp thơ người
Niềm than thở nọ nụ cười gượng kia
Bóng huyền rũ mộng tàn khuya
Màu lơ tóc bẽ bàng chia bên đèn
Nửa đời ước nguyện hồ quên
Bên nguồn thuỷ nguyệt sầu nguyên sơ về
Giấc vàng lạc Phó khuyên khuê
Trót vì vô hạn mái thề đổi hương
Nước xanh đổ lộn tự giòng
Thuyền ngao ngán bến lại bồng bềnh trôi
Thưa em lời lẽ sai rồi
Tuyết tan đầu sóng triều khơi pha mù
Phượng đầu trang hạ xanh xao
Lục hồng bỏ vắng trong màu áo đơn
Cỗi nguồn lá đỏ đi hoang
Chết trong hồn cỏ hai đường ngược xuôi
Dư âm tiếng cũ ngậm ngùi
Vòng tay khép ngủ nghe trời thu mưa.
NGƯỜI HẢI NGOẠI
Mép bờ trái rụng ngổn ngang
Ngàn thương nhớ phủ con đàng đi qua
Trời Tây phương tuyết phai nhoà
Tấm thu bỏ lạnh bên tà áo bay
Lỡ lầm ly biệt là sai
Có bao giờ hẹn ngày mai em về
Mộng chiều bủa tóc vàng hoe
Vào trong nắng rộng tìm nghe chân người
Lặng nhìn bóng nhạt bay nhanh
Cành sung cũ kỹ bên thành lũy xiêu
Con chim từ bỏ nắng chiều
Người đi xiêm mỏng xuôi triều nước xanh
Mai kia cỏ héo đầu ghềnh
Ngó sang trời lạ thấy mình mất thu
Gục đầu xô giấc miên du
Vào hoang vắng khép ngục tù yêu thương
Với vòng tay tuổi uyên ương
Với ghi sầu khổ lên đường phụng khâm
Cành Nam rũ phượng sai nhầm
Đoạn đường ai dựng bên tầm xuân phơi
Ngõ về xứ cũ mù khơi
Nghìn năm gương bóng nước trôi mơ màng.
(Sài Gòn - thu 62)
NGƯỜI VỀ.
Người bước về đây năm ngón chân
Tôi buồn người bảo có tay nâng
Bàn tay người có đủ năm ngón
Người đứng xa, tôi tiến lại gần
Tôi thấy người mừng rỡ xiết bao
Trời xanh hơn lá ở trên cao
Con chim nhảy nhót bên cành nhánh
Người nắm tay tôi rủ bước vào
Ngôi nhà người dựng giữa rừng xanh
Cửa gió bằng cây có nhánh cành
Để khép sơ sơ và cũng để
Mở mời anh chị bước vào nhanh
Hôm nay tôi kiếm củi trong rừng.
Lạc mất đường về chợt bỗng dưng
Sực nhớ rằng đây rừng rú thẳm
Là quê thân thiết biết bao chừng.
NGƯỜI XƯA.
Người đi lại bước vào em nhắn nhủ
Sầu vây quanh bờ cõi rụng chiêm bao
Mắt đã khép lúc thu mờ đã cũ
Xa mấy lần cồn lá động môi trao
Đầu mũi dựng một triều sông dạo sóng
Gọi miên man trời thiên cổ mong manh
Mắt đã khép để mi mờ còn vọng
Tiếng linh hồn trong cẩm thạch long lanh
Người đã định một lần thôi để hỏng
Đường vu vơ về chốn cũ trăm năm
Miền cát lạnh chân lạc đà bé bỏng
Bóng hình em tơi tả dưới trăng rằm.
NGƯỜI XUỐNG.
Người xuống theo giòng trôi nước lũ
Màu sim màu móc núi sương mây
Suối đá gập ghềnh hôm sớm tụ
Khói mù mịt thổi xuống đồi cây
Người xuống theo thu thổi gió trời
Hàng hàng mưa chảy tuyết đông rơi
Một đời lận đận đo rồi đếm
Gối mỏi người đi đứng lại ngồi.
NGHE
Cúi đầu nghe tạnh
Mưa chiều rừng gió đi mau
Con đường trăng lạnh
Hang rừng bông rụng hoa đau
Cồn xưa cỏ mọc
Lá sông chảy xuống chân trời
Chảy lên mái tóc
Một mùa thu gục bên tôi
Người kia đứng lại
Nghe trời đẩy xuống hai vai
Con đường thơ dại
Còn đây lá cũ một vài.
NGOÀI TRUNG
(Tặng anh Bùi Thạnh)
Về thung lũng ngó cành hoang
Chiều ru bóng lãng đãng vàng gió bay
Bình nguyên tự bữa xa ngày
Đường ngang lối dọc đến rày chửa nguôi
Mùa trăng sương cỏ bên người
Nguyên sơ đầu mộng môi cười trong bông
Chợt quên đời đổ giọng hồng
Màu pha nước giếng xuống giòng xuân trôi
Ngàn năm ám chướng đi rồi
Rừng biêng biếc giữ mây trời phiêu du
(Sài Gòn 1952 - 1962)
NGUYỄN HUỆ
Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa...
Người đi vòng chuyến đó
Núi rừng cây lá vang
Ánh trời trưa rực đỏ
Ráng chiều thắm pha vàng
Mười vạn quân theo gót
Tha thiết một niềm tin
Mây trời cao chót vót
Giòng nước suối động mình
Bàn chân người đặt xuống
Bàn chân người bước lên
Miệng cười trong ý chuộng
Lời sông núi van xin
Người qua sông Giản Thủy
Người tới huyện Phú Xuyên
Hà Hồi chiêng trống giậy
Ngọc Hồi rợp bóng tinh
Người trở về từ đó
Với nàng công chúa kia
Đầu mùa trăng rạng tỏ
Hoa bướm vội tan lìa
Đời sau thương tiếc mãi
Tự hỏi vì cớ chi ?
Gian thần nào ám hại
Hoặc có thể chỉ vì
Ngày băng rừng heo hút
Muỗi rừng cắn thịt da
Sốt rét rừng thiêu đốt
Nên người vội băng hà ?
Người không thể nấn ná
Ở thêm một thời gian ?
Sáu quân nhìn chưa thỏa dạ
Sông núi phụ muôn vàn
Thôi xin người đừng nức nở
Nếu sau này đường dang dở
Những ai về
Ôm mãi mộng người đi.
NHAN SẮC HÔM NAY.
Anh ngẩng mặt ngó mây trời trên lá
Nắng trên cây và gió rúc trong cành
Thổi xuân đầu vi vút chạy qua nhanh
Và dừng lại lúc em vào ở giữa
Khắp bốn phía lên lời răng ri rứa
Từ hôm qua đợi mãi đến hôm nay
Vi sao em? sao thế? có ngần này
Mà nấn ná đến ngày nay nằng nặc
Em có thấy? cùng nhau em mở mắt
Em mở mi em nhìn nhé bên nhau
Em mở môi cho nụ hé hương màu
Hàm răng hở hãy hôn hồng hoa đỏ
Hàm răng ngọc của ngàn xưa về đó
Hàm răng ngà của vạn đợi về đây
Hàm răng xanh của suối chảy đêm ngày
Hàm răng trắng của sỏi cồn cát bến
Bờ thánh thót động giòng em đi đến
Làn lênh lang lau lách lại luân lưu
Hoa cỏ phanh phơi đón đợi dê cừu
Tung bốn vó nhịp nhàng về nhảy cỡn
Cho quay tít sắc bên màu ngả ngớt
Cho quanh co giòng khe nước tăn teo
Cho ngổn ngang gò bên đống cheo leo
Cho uốn éo đường thu thêm thiên thẹo
Không biết nữa trời tròn hay đất méo
Chỉ hôm nay là nhan sắc hôm nay
Ở bên nhau em có đủ mi mày
Môi và mắt mơ mòng môi bên miệng
Nồng như lửa lạnh như băng tê điếng
Anh ngó lên trời mây gió rủ nhau bay
Trời bên kia - nhan sắc ở bên này.
Hôm nay bắt gặp thơ người
Niềm than thở nọ nụ cười gượng kia
Bóng huyền rũ mộng tàn khuya
Màu lơ tóc bẽ bàng chia bên đèn
Nửa đời ước nguyện hồ quên
Bên nguồn thuỷ nguyệt sầu nguyên sơ về
Giấc vàng lạc Phó khuyên khuê
Trót vì vô hạn mái thề đổi hương
Nước xanh đổ lộn tự giòng
Thuyền ngao ngán bến lại bồng bềnh trôi
Thưa em lời lẽ sai rồi
Tuyết tan đầu sóng triều khơi pha mù
Phượng đầu trang hạ xanh xao
Lục hồng bỏ vắng trong màu áo đơn
Cỗi nguồn lá đỏ đi hoang
Chết trong hồn cỏ hai đường ngược xuôi
Dư âm tiếng cũ ngậm ngùi
Vòng tay khép ngủ nghe trời thu mưa.
NGƯỜI HẢI NGOẠI
Mép bờ trái rụng ngổn ngang
Ngàn thương nhớ phủ con đàng đi qua
Trời Tây phương tuyết phai nhoà
Tấm thu bỏ lạnh bên tà áo bay
Lỡ lầm ly biệt là sai
Có bao giờ hẹn ngày mai em về
Mộng chiều bủa tóc vàng hoe
Vào trong nắng rộng tìm nghe chân người
Lặng nhìn bóng nhạt bay nhanh
Cành sung cũ kỹ bên thành lũy xiêu
Con chim từ bỏ nắng chiều
Người đi xiêm mỏng xuôi triều nước xanh
Mai kia cỏ héo đầu ghềnh
Ngó sang trời lạ thấy mình mất thu
Gục đầu xô giấc miên du
Vào hoang vắng khép ngục tù yêu thương
Với vòng tay tuổi uyên ương
Với ghi sầu khổ lên đường phụng khâm
Cành Nam rũ phượng sai nhầm
Đoạn đường ai dựng bên tầm xuân phơi
Ngõ về xứ cũ mù khơi
Nghìn năm gương bóng nước trôi mơ màng.
(Sài Gòn - thu 62)
NGƯỜI VỀ.
Người bước về đây năm ngón chân
Tôi buồn người bảo có tay nâng
Bàn tay người có đủ năm ngón
Người đứng xa, tôi tiến lại gần
Tôi thấy người mừng rỡ xiết bao
Trời xanh hơn lá ở trên cao
Con chim nhảy nhót bên cành nhánh
Người nắm tay tôi rủ bước vào
Ngôi nhà người dựng giữa rừng xanh
Cửa gió bằng cây có nhánh cành
Để khép sơ sơ và cũng để
Mở mời anh chị bước vào nhanh
Hôm nay tôi kiếm củi trong rừng.
Lạc mất đường về chợt bỗng dưng
Sực nhớ rằng đây rừng rú thẳm
Là quê thân thiết biết bao chừng.
NGƯỜI XƯA.
Người đi lại bước vào em nhắn nhủ
Sầu vây quanh bờ cõi rụng chiêm bao
Mắt đã khép lúc thu mờ đã cũ
Xa mấy lần cồn lá động môi trao
Đầu mũi dựng một triều sông dạo sóng
Gọi miên man trời thiên cổ mong manh
Mắt đã khép để mi mờ còn vọng
Tiếng linh hồn trong cẩm thạch long lanh
Người đã định một lần thôi để hỏng
Đường vu vơ về chốn cũ trăm năm
Miền cát lạnh chân lạc đà bé bỏng
Bóng hình em tơi tả dưới trăng rằm.
NGƯỜI XUỐNG.
Người xuống theo giòng trôi nước lũ
Màu sim màu móc núi sương mây
Suối đá gập ghềnh hôm sớm tụ
Khói mù mịt thổi xuống đồi cây
Người xuống theo thu thổi gió trời
Hàng hàng mưa chảy tuyết đông rơi
Một đời lận đận đo rồi đếm
Gối mỏi người đi đứng lại ngồi.
NGHE
Cúi đầu nghe tạnh
Mưa chiều rừng gió đi mau
Con đường trăng lạnh
Hang rừng bông rụng hoa đau
Cồn xưa cỏ mọc
Lá sông chảy xuống chân trời
Chảy lên mái tóc
Một mùa thu gục bên tôi
Người kia đứng lại
Nghe trời đẩy xuống hai vai
Con đường thơ dại
Còn đây lá cũ một vài.
NGOÀI TRUNG
(Tặng anh Bùi Thạnh)
Về thung lũng ngó cành hoang
Chiều ru bóng lãng đãng vàng gió bay
Bình nguyên tự bữa xa ngày
Đường ngang lối dọc đến rày chửa nguôi
Mùa trăng sương cỏ bên người
Nguyên sơ đầu mộng môi cười trong bông
Chợt quên đời đổ giọng hồng
Màu pha nước giếng xuống giòng xuân trôi
Ngàn năm ám chướng đi rồi
Rừng biêng biếc giữ mây trời phiêu du
(Sài Gòn 1952 - 1962)
NGUYỄN HUỆ
Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa...
Người đi vòng chuyến đó
Núi rừng cây lá vang
Ánh trời trưa rực đỏ
Ráng chiều thắm pha vàng
Mười vạn quân theo gót
Tha thiết một niềm tin
Mây trời cao chót vót
Giòng nước suối động mình
Bàn chân người đặt xuống
Bàn chân người bước lên
Miệng cười trong ý chuộng
Lời sông núi van xin
Người qua sông Giản Thủy
Người tới huyện Phú Xuyên
Hà Hồi chiêng trống giậy
Ngọc Hồi rợp bóng tinh
Người trở về từ đó
Với nàng công chúa kia
Đầu mùa trăng rạng tỏ
Hoa bướm vội tan lìa
Đời sau thương tiếc mãi
Tự hỏi vì cớ chi ?
Gian thần nào ám hại
Hoặc có thể chỉ vì
Ngày băng rừng heo hút
Muỗi rừng cắn thịt da
Sốt rét rừng thiêu đốt
Nên người vội băng hà ?
Người không thể nấn ná
Ở thêm một thời gian ?
Sáu quân nhìn chưa thỏa dạ
Sông núi phụ muôn vàn
Thôi xin người đừng nức nở
Nếu sau này đường dang dở
Những ai về
Ôm mãi mộng người đi.
NHAN SẮC HÔM NAY.
Anh ngẩng mặt ngó mây trời trên lá
Nắng trên cây và gió rúc trong cành
Thổi xuân đầu vi vút chạy qua nhanh
Và dừng lại lúc em vào ở giữa
Khắp bốn phía lên lời răng ri rứa
Từ hôm qua đợi mãi đến hôm nay
Vi sao em? sao thế? có ngần này
Mà nấn ná đến ngày nay nằng nặc
Em có thấy? cùng nhau em mở mắt
Em mở mi em nhìn nhé bên nhau
Em mở môi cho nụ hé hương màu
Hàm răng hở hãy hôn hồng hoa đỏ
Hàm răng ngọc của ngàn xưa về đó
Hàm răng ngà của vạn đợi về đây
Hàm răng xanh của suối chảy đêm ngày
Hàm răng trắng của sỏi cồn cát bến
Bờ thánh thót động giòng em đi đến
Làn lênh lang lau lách lại luân lưu
Hoa cỏ phanh phơi đón đợi dê cừu
Tung bốn vó nhịp nhàng về nhảy cỡn
Cho quay tít sắc bên màu ngả ngớt
Cho quanh co giòng khe nước tăn teo
Cho ngổn ngang gò bên đống cheo leo
Cho uốn éo đường thu thêm thiên thẹo
Không biết nữa trời tròn hay đất méo
Chỉ hôm nay là nhan sắc hôm nay
Ở bên nhau em có đủ mi mày
Môi và mắt mơ mòng môi bên miệng
Nồng như lửa lạnh như băng tê điếng
Anh ngó lên trời mây gió rủ nhau bay
Trời bên kia - nhan sắc ở bên này.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
NHỎ DẠI
Núi rừng truông thác lùi lại phía sau.
Một trăm con hươu nhìn theo độc mộc. Màu hoa nọ ở đầu
non pha mầu xuống nước nghe cỏ nội xa xôi
phồn hoa xa vắng em ồ em! cầm và nắm đây
một lần một phút đưa tay. Gió tràng giang trăng
đại hải một ngàn năm ly biệt đã đi về nước mắt
vòng quanh tuổi đời chưa chín, trái đời mười
sáu đón sương buổi sớm kia vầng trời xanh sắp
mọc bóng nước hồng sóng vỗ. Lá như cây, lá
như nhánh, lá như con chim nguồn heo hút ngó
đầu gục xuống hai vai khóc ngang ngửa một đời
nhớ nhung kiếm tìm không thấy
Tuổi nhỏ băng qua mùa sóng trùng trùng không
thỏa khi nhìn anh hai mắt hai môi trở về khóc
than trở về không nói, trở về không thấy quê
hương.
Ráng đỏ chiều bay chân trời triều gió.
NHỮNG NHÀNH MAI
Những nhành mai sớm sương bên lá
Những nhành liễu chiều gió bên cây
Cũng lay lắt bởi đời xuân em ạ
Thế nên chi anh cũng viết giòng này.
Hồng vàng tụ bữa kia em có thấy
Nước xuôi giòng là cổ độ nhìn theo
Tuổi mười sáu bây giờ lên gấp gảy
Mộng miên man là mây phủ lưng đèo
Buồn phố thị cũng xa bay như gió
Cộ xe nhiều cũng nhảy bổng như hươu
Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó
Bến đào nguyên anh khoác áo khinh cừu
Tìm theo dấu chân người xưa tư lự
Ở bên đường ngóng dõi khánh vân bay
Mờ con mắt một lần lên tiếng thử
Em ồ em, anh nói một lời này.
Nhìn cổ lục - Dương Giao Tiên
E ấp môi đào: - nỡ ép hoa ?
Liễu nài chi bận để em qua
Tầm trao phỏng thấu tơ lòng đượm
Mảnh gửi e thay dấu mộng loà
Há dễ mày xanh sương bạc nhuốm
Vì dù ý ngọc giọng vàng pha
Sân Thi nền Lễ còn tuỳ nữa
Hãy lánh cho về nhé xích ra
Tiên thề trang trọng thảo một phen
Chép núi tạc sông gấm dệt bằng
Vằng vặc vừng trong trên chừng giám
Não nùng Hương Nguyệt dưới giòng xen
Tạ tình song điệu loan sầu phụng
Nể ý đôi hầu thiệp vén xiêm
Ngồi xuống muôn vàn đầu xoã gật
Nguồn dâng lai láng cúc lồng sen.
Nhìn cổ lục - Kim Trọng
Hồng vàng mấy dặm trải xa khơi
Mây tận chân sương núi ngậm ngùi
Đã đẩy oan tình lên gió ngược
và gieo u hận xuống giòng xuôi
Gia từ van thuở đành câm tiếng
Vĩnh biệt thiên thu luống nghẹn lời
Lây lất bên đường xuân chết lặng
Thôi rồi em biết đó em ơi
Ôi làn thu thuỷ nét phù dung
Lác đác sao thưa có thấu cùng
Gió biếc xưa từng về vấn liễu
Vườn hồng nay đã lạc tầm xuân
Khói sương chi phấn mờ bao bận
Hương lửa vàng son giập mấy lần
Trăm nỗi chất đầy tim đổ lộn
Lạnh đồng da máu lịm mười phân.
Nhìn cổ lục - Thuý Kiều
Ngất tạnh mù khơi sóng loạn bèo
Thôi rồi nhụy thắm thoắt tàn xiêu
Lìa duyên dứt mộng bên trời giạt
Nhắm mắt đưa chân góc bể liều
Một thuở trao tình mua diễm tuyệt
Ngàn thu thâu hận nguyệt nguyên tiêu
Dưới đèn phương cảo phân vân giậy
Thê thiết vong hồn thoảng hắt hiu
Cái điều bạc mệnh hồng nhan
Ám ảnh từng cơn sóng dậy tràn
Khi tỉnh khi say khi chớm hỏi
Chợt cười chợt khóc chợt vừa vương
Năm canh bấc lụi nhoà lay lắt
Chín khúc tơ vò rồi quẩn quanh
Thao thức vong hồn về kể lể
Đường sau này sẽ... nghĩ mà kinh.
NHE RĂNG
Ầy mộng đời đi với mộng rồi
Trời ơi trăng rớt ngó trăng rơi
Con ruồi con kiến con châu chấu
Bươm bướm chuồn chuồn cũng thế thôi
Em chẳng cùng tôi ngó nữa trăng
Thì thôi đuôi đứt con thằn lằn
Mần răng mà ngủ đêm đêm được
Rệp đốt không bằng nhớ đốt gan (và tim)
Can tràng đứt nát mỗi một phen
Mà chết điếng đời đã mấy phen
Hớt hải chạy theo vòi vĩnh thử
Hồng nhan từ đó cứ nhe răng.
Núi rừng truông thác lùi lại phía sau.
Một trăm con hươu nhìn theo độc mộc. Màu hoa nọ ở đầu
non pha mầu xuống nước nghe cỏ nội xa xôi
phồn hoa xa vắng em ồ em! cầm và nắm đây
một lần một phút đưa tay. Gió tràng giang trăng
đại hải một ngàn năm ly biệt đã đi về nước mắt
vòng quanh tuổi đời chưa chín, trái đời mười
sáu đón sương buổi sớm kia vầng trời xanh sắp
mọc bóng nước hồng sóng vỗ. Lá như cây, lá
như nhánh, lá như con chim nguồn heo hút ngó
đầu gục xuống hai vai khóc ngang ngửa một đời
nhớ nhung kiếm tìm không thấy
Tuổi nhỏ băng qua mùa sóng trùng trùng không
thỏa khi nhìn anh hai mắt hai môi trở về khóc
than trở về không nói, trở về không thấy quê
hương.
Ráng đỏ chiều bay chân trời triều gió.
NHỮNG NHÀNH MAI
Những nhành mai sớm sương bên lá
Những nhành liễu chiều gió bên cây
Cũng lay lắt bởi đời xuân em ạ
Thế nên chi anh cũng viết giòng này.
Hồng vàng tụ bữa kia em có thấy
Nước xuôi giòng là cổ độ nhìn theo
Tuổi mười sáu bây giờ lên gấp gảy
Mộng miên man là mây phủ lưng đèo
Buồn phố thị cũng xa bay như gió
Cộ xe nhiều cũng nhảy bổng như hươu
Bờ cõi dựng xuân xanh em còn đó
Bến đào nguyên anh khoác áo khinh cừu
Tìm theo dấu chân người xưa tư lự
Ở bên đường ngóng dõi khánh vân bay
Mờ con mắt một lần lên tiếng thử
Em ồ em, anh nói một lời này.
Nhìn cổ lục - Dương Giao Tiên
E ấp môi đào: - nỡ ép hoa ?
Liễu nài chi bận để em qua
Tầm trao phỏng thấu tơ lòng đượm
Mảnh gửi e thay dấu mộng loà
Há dễ mày xanh sương bạc nhuốm
Vì dù ý ngọc giọng vàng pha
Sân Thi nền Lễ còn tuỳ nữa
Hãy lánh cho về nhé xích ra
Tiên thề trang trọng thảo một phen
Chép núi tạc sông gấm dệt bằng
Vằng vặc vừng trong trên chừng giám
Não nùng Hương Nguyệt dưới giòng xen
Tạ tình song điệu loan sầu phụng
Nể ý đôi hầu thiệp vén xiêm
Ngồi xuống muôn vàn đầu xoã gật
Nguồn dâng lai láng cúc lồng sen.
Nhìn cổ lục - Kim Trọng
Hồng vàng mấy dặm trải xa khơi
Mây tận chân sương núi ngậm ngùi
Đã đẩy oan tình lên gió ngược
và gieo u hận xuống giòng xuôi
Gia từ van thuở đành câm tiếng
Vĩnh biệt thiên thu luống nghẹn lời
Lây lất bên đường xuân chết lặng
Thôi rồi em biết đó em ơi
Ôi làn thu thuỷ nét phù dung
Lác đác sao thưa có thấu cùng
Gió biếc xưa từng về vấn liễu
Vườn hồng nay đã lạc tầm xuân
Khói sương chi phấn mờ bao bận
Hương lửa vàng son giập mấy lần
Trăm nỗi chất đầy tim đổ lộn
Lạnh đồng da máu lịm mười phân.
Nhìn cổ lục - Thuý Kiều
Ngất tạnh mù khơi sóng loạn bèo
Thôi rồi nhụy thắm thoắt tàn xiêu
Lìa duyên dứt mộng bên trời giạt
Nhắm mắt đưa chân góc bể liều
Một thuở trao tình mua diễm tuyệt
Ngàn thu thâu hận nguyệt nguyên tiêu
Dưới đèn phương cảo phân vân giậy
Thê thiết vong hồn thoảng hắt hiu
Cái điều bạc mệnh hồng nhan
Ám ảnh từng cơn sóng dậy tràn
Khi tỉnh khi say khi chớm hỏi
Chợt cười chợt khóc chợt vừa vương
Năm canh bấc lụi nhoà lay lắt
Chín khúc tơ vò rồi quẩn quanh
Thao thức vong hồn về kể lể
Đường sau này sẽ... nghĩ mà kinh.
NHE RĂNG
Ầy mộng đời đi với mộng rồi
Trời ơi trăng rớt ngó trăng rơi
Con ruồi con kiến con châu chấu
Bươm bướm chuồn chuồn cũng thế thôi
Em chẳng cùng tôi ngó nữa trăng
Thì thôi đuôi đứt con thằn lằn
Mần răng mà ngủ đêm đêm được
Rệp đốt không bằng nhớ đốt gan (và tim)
Can tràng đứt nát mỗi một phen
Mà chết điếng đời đã mấy phen
Hớt hải chạy theo vòi vĩnh thử
Hồng nhan từ đó cứ nhe răng.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
PHỤNG HIẾN
Con có nghĩ: ắt là phải thế
Một đôi lần con ghì siết hai tay
Nàng thơ đẹp của trần gian ứa lệ
Bảo con rằng: hãy nhớ lấy phút giây
B.G.
Ngày sẽ hết tôi sẽ không trở lại
Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
Cây và cối bầu trời và mặt đất
Đã nhìn tôi dưới sương sớm trăng khuya
Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát
Dừng bên sông bến cát buổi chia lìa
Hoàng hôn xuống, bình minh lên nhịp nhịp
Ngàn sao xanh lùi bước trước vừng hồng
Ngày rực rỡ đêm êm đềm kế tiếp
Đón chào tôi chung cười khóc bao lần
Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
Quả tim mình nóng hối những chờ mong
Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa
Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần
Gió thổi dậy lùa mơ vào bốn phía
Ba phương trời chung gục khóc đêm giông
Những giòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải
Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan
Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
Những bắt tay xao động với muôn vàn
Những người bạn xem tôi như ruột thịt
Những người em dâng hết dạ cho tôi
Những người bạn xem tôi là cà gật
Những người em không vẹn nghĩa mất rồi
Trần gian hỡi ? tôi đã về đây sống
Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
Tôi ngẩng mặt ngó ngàn mây cao rộng
Tôi cúi đầu nhìn mặt đất thắp đen
Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức
Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đêm
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em
Tôi tự nguyện sẽ một lần chung thuỷ
Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
Thân xương máu đã đành là uỷ mị
Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh
Em đứng mũi anh chịu sào có vững
Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
Hết tâm hồn và hết cả da xương
Xin yêu mãi yêu và yêu nhau mãi
Trần gian ôi! cánh bướm cánh chuồn chuồn
Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
Con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn
Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
Níu trời xanh tay với kiễng chân cao
Nhưng em hỡi trần gian ôi ta biết
Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi
Ta chết lặng bó tay đầu lắc
Đài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi
Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc
Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi
Ta gửi lại đây những lời ảo não
Những lời yêu thương phụng hiến cho em
Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão
Em bảo rằng:
- Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng.
PHƯỢNG
Lạc về đầu rú khe truông
Vốc năm ngón nhỏ gieo buồn rã riêng
Tuổi xanh nhiếp dẫn sai miền
Đổ xiêu phấn bướm phi tuyền vọng âm
Tuần trăng quảy gánh thương ngầm
Cõi bờ phôi dựng gió nhầm tin hoa
Em về rắc cỏ tháng ba
Xuống trang hồng hạnh thu già in rêu
Sườn non bốn vó ngựa trèo
Sông mờ bóng phượng ai chèo thuyền nan.
Phương Hà
Vừng trăng lại đi vào trong khe cửa
Phất phơ theo màu lãng đãng sương bay
Sầu kỷ niệm sắp tràn như lệ ứa
Ngó rung rinh vườn loang lổ bên ngoài
Mắt xin khép vì nghe buồn bước tới
Từ bốn bên gió đẩy lại hoang liêu
Lòng man dại như mù xa vời vợi
Gánh lên vai buồng phổi lạnh bên chiều
Cười nức nở nghe đời toan ngã gục
Ngày xuân xanh sơ ngộ để thiên thâu
Còn ngơ ngác hương mùa lên mấy lúc
Ngạt linh hồn em lịm giữa chiêm bao
Trời tuổi trẻ bụi nào về vây hãm
Giữa mịt mờ trăng nước lạnh liên miên
Hoài vọng uổng bên nỗi đời thê thảm
Hờn núi sông anh lạc xứ xa miền
Vừng trăng lại đi vào trong khe cửa
Hà ở đâu đôi bạn ấy ở đâu rồi
Tơ tằm nhạt ân tình như nhụy úa
Rớt miên man ai nhặt giúp cho người.
(Vinh Trinh-Trung Phước, 1948-1952)
PHƯƠNG TÂY
Rút ngắn con gió chạy qua
Mùa băng giá thổi tê nhòa Tây phương
Bước đi là mấy dặm đường
Sầu nghe xuân động trong vườn lá xanh
Nụ cười môi tắt đi nhanh
Màu se sắt dựng âm thanh điêu tàn
Bờ dương xế lục trăng tan
Bên thành đất quạnh thu dàn trắng vôi
Ngày đi đổ bóng sau người
Mộng hờ biết có buồn vui em về.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
RUỘNG BÌNH DƯƠNG.
Em về đất rộng Bình Dương
Phố mai là gió môi hường se đâu
Tóc xanh bủa lệch mái đâu
Mây xanh như lệ pha sầu ruộng xuân
Dấu sương chìm cỏ Yên Tần
Dấu chim về có đậu gần gụi không
Kết chùm nhánh trắng ra bông
Vành cong môi hẹn vun trồng về đâu.
(Bình Dương – xuân 62)
SẦU CA SI
Em về bủa rộng chiêm bao
Buồn sông bóng mạ chìm sâu bên giòng
Đời xuân nức nở sầu trong
Giọt ngần sương bỏ xuống lòng thơ ngây
Tóc xanh kỳ hẹn sai ngày
Khóc ngang ngửa mộng canh dài mấy phen
Du dương từ giã hai miền
Nước truông còn chảy bên triền mây trôi
Đầu khe lá cỏ phai rồi
Đá vang tiếng ngựa bên lời ước mong
Trời đêm tinh tú chạy vòng
Ruổi rong về bích ngạn hồng vàng chiêu.
SẦU LỤC TỈNH
Hồng quần ướm bức tiêu tao
Mùa măng vĩnh phúc đưa vào hư không
Bóng du ải Bắc phiêu bồng
Thổi sương ngần bạch quyên vòng cõi Nam
Tin Xuân Lục Tỉnh mơ màng
Đồng trăng thủy thảo nguyệt cầm ra hoa
Chân trời mộng mị vàng pha
Mùa Phương Lan giậy bên tà dương buông
Với tay sầu khổ hao mòn
Đầu nghiêng rũ tóc miệng tròn thơ ngây
Chiêm bao dàn rộng phai này
Liễu in giòng rụng thu đầy hồ phơi
Hào hoa tiếng lạnh trong lời
Về trong vân thạch em ngôi vén xiêm.
SẼ ĐI
Sẽ đi cùng bước chân mùa
Bóng vang sầu cũ tháp chùa rộng thênh
Hào hoa bỏ lạc bên mình
Lá thiên thu đẹp làm thinh bên đường
Lệ nào thế kỷ đau thương
Chìm cung bậc lụy máu xương rụng nguồn
Rộng ngần sương tím ngàn truông
Tạ hoàng hôn hạ cánh chuồn chuồn bay
Nét vàng phôi dựng trời tây
Sóng phiêu bổng tạnh màu mây xanh về.
SÓNG
Sóng vàng đổ rộng âm hao
Trùng dương phôi dựng thu nào đã phai
Dư vang còn gởi hội này
Gối trăng xế bóng canh dài tiếc thương
Tơ chùng sa lệ mù sương
Phố xanh đời phượng con đường hư không
Bỏ nằm tháng ruổi sai dòng
Lỡ làng nước đục đắm hồn tiêu tao
Đầu truông gió bão xin vào
Mang hoài vọng giữa hương màu rụng rơi
Cầm tay chưa muộn nối lời
Nghiêng mình gửi mộng mây trời lang thang.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
TẶNG BẠN
Bước chân giẫm sỏi trên đồi
Những thân đau khổ những đời rã riêng
Những niềm vô hạn bỏ quên
Những lời không nói gió lên sai giòng
Bờ xanh lúa trổ đòng đòng
Bỏ quên nức nở bông hường lệ rơi
Người đi bỏ lại giữa người
Tiếng vang ngần ấy rạc rời vọng âm
Trang hồng trang sử lịch trang
Thu hồi viễn vọng vô ngần nghiệt ma
Bây giờ điệu cũ bay xa
Nguồn trôi nước bạc đổ ra vô cùng.
TỪ KỶ NIỆM ĐẦU
Lên đường từ buổi tay đưa
Lá ngàn cây động nguồn mưa mịt mùng
Tuyết bay về trắng thu rừng.
Gió vang sấm lãnh lên trùng điệp mây
Mơ màng dựng bóng lên vai
Nghiêng mình đất quạnh đời trai xin chào
Mai sau con dự hội nào
Ngó nhau từ kỷ niệm đầu bão giông
Nhìn nhau từ lỡ chốc mòng
Bàn chân bước lại mấy vùng cỏ rêu
Lên lời bỏ rộng lời theo
Ngành sương lưu vận sầu gieo bao giờ.
TÀN NHẪN
Em hái mon dần hoa trái xuân
Vì đâu ta tưởng chỉ đôi lần
Từ đây chân bước về ta sợ
Không nói nữa rồi! tiếng bặt âm
Em tưởng như chừng chẳng nhớ chi
Xung quanh từ bữa trước đi về
Em mở vô cùng hai mắt ngó
Còn lại không em một chút đi
Lục tỉnh năm nào em đã quên
Bờ xanh thu nọ bước lên đồng
Một vùng bóng cát trên cồn bãi
Lộn bốn chân trời dấu gót chân
Rời rã em đi để một mình
Ta nhìn trăng lại xuống bên hiên
Chân bước bây giờ ta rất sợ
Tiếng vọng bao giờ em nín thinh.
TÓC BẠC THƯA RẰNG
Một bữa trăng sao
Xuống rừng rú dại
Một bữa trời trăng
Buồn không thể nói
Cầm gương lên hỏi
Tóc bạc thưa rằng
Trời đất cách ngăn
Đừng mê con gái
Bực quá liền quăng
Tấm gương xuống đất
Vẫn nghe mãi rằng
- Đó là sự thật!
TƯỢNG SỐ HAI
Người đi xuống bến lau thưa
Khép vòng tay lạnh ngang mùa nước dâng
Môi cười môi khóc thanh xuân
Bỏ rơi tàn lệ gieo tần ngần bay
Đạp thanh lở mấy hội rày
Sầu trong thiên hạ phơi bày nhân gian
Mộng đầu lạc nẻo đi hoang
Vong hồn xoay điệu mơ màng phượng hao
Đất thương nhớ cỏ hiên nhà
Xa chiều viễn ngạn bóng qua phương nào
Tầm xuân băng tuyết ngăn rào
Đẫm sương hồng hạnh mận đào rớt bông.
TƯỢNG SỐ THIÊN NHIÊN
(Tặng Marilyn Monroe và Homère)
Mộng lây lất ghé đêm kề
Chiêm bao phiến hoặc lối về tồn sinh
Ngửa ngang lối gió trong mình
Cánh chim khép mở mảnh hình hài suông
Trổ bông là nụ môi hường
Hé răng là để não nường đuốc hoa
Nội đồng cỏ mọc tháng ba
Rừng cô tịch trút nước pha phôi nguồn
Vai ngần với tóc xanh buông
Dựng càn khôn giữa loạn cuồng si mê
Đổ xiêu tồn hoạt ê chề
Dẫm khăn hồng lệ khóc Tề Tuyên Vương.
THẾ KỶ
Mắt người chìm hột sao khuya
Miệng người bỏ hột bên rìa mép hoang
Cánh chim ngã gục xuống đàng
Nước non tự tạ trăng ngàn viễn du
Tay vùng chết giữa trời Âu
Hồn nghiêng ngửa hận bên màu xuân se
Ngàn xưa rũ phượng tơ về
Tóc rơi cuồng biển, gió lìa trùng mây
Mù khơi cánh Lăng chạy dài
Cành Lê sơ ngộ hội này rụng bông
Gió Vân Mồng gợn Thu Đông
Thâu ngàn cỏ rộng trong vòng mi hoe
Ấm trang sử lịch xô đè
Tóc đầu rơi xuống Suối Thề lại dâng.
THƯ XUÂN
Bóng sầu phố ngã nghiêng vai
Lời thư xuân đã lỗi sai bao giờ
Gót buồn non ải bơ vơ
Trời xa cố quận đâu ngờ điêu linh
Tôi làm con của hoang thành
Tôi làm em của người anh không về
Tôi từ đắm tự năm tê
Chín tầng ngang ngửa chưa hề tỉnh ra
Cỏ đầu truông thoắt tiêu ma
Cuối truông đèo mất hút tà dương tây
Cửa đen mài miệt canh chầy
Vào la lẽo đẽo không đầy không vơi
Chít chiu chợt khóc chợt cười
Thiều quang chín chục chợt bùi ngùi bay
Âm thanh bấn loạn đêm ngày
Giấc mơ màng giậy cuồng si dại hồn
Gọi người bỏ lách lau thôn
Kêu người dứt cỏ lìa cồn cải kim
Âm trang hồng phạm đảo điên
Người đi nỡ để sơn tuyền thế sao
Hai bề lây lất mòn hao
Chào xuân quyết định bề nào chừ đây.
THƯA
Nói nữa là thôi lời là lở dở
Bốn chân trời là thế kỷ rã riêng
Tuần Bạch Ngọc ngàn năm đi hay ở
Đứng hay ngồi nằm ngửa ngã hay nghiêng
Cũng không thể quên rằng thân là thế
Mây là mình xương là xảu bên da
Và kỷ niệm đuổi theo lời là thế
Xô linh hồn về ở cuối câu ca
Không quên được không thể nào nói được
Bầu trời kia xuân nọ chết thôn xanh
Vườn hoa nở ngậm ngùi hoa ngã gục
Lá bên cành chưa kịp dứt âm thanh
Bỏ đô thị bỏ bình nguyên đất ruộng
Bỏ gian nhà cha mẹ nhớ thương con
Về huyễn ngạn thượng du buồn đổ xuồng
Thác trôi giòng bờ gió bụi chon von
Không thể ngó không thể nhìn không thể nói
Ngày bỏ đi trong dang dở tiếng chào
Năm tháng ám vong hồn về đô hội
Nhịp thay vần là mộng giữa chiêm bao
Giờ đứng lại là bây giờ rất lạ
Là bao giờ từ buổi lạc tin hoa
Nhầm bóng nguyệt là sầu đau khôn tả
Phút trùng lai là ngó vội nhau và...
Thưa em Sài Gòn
Phố hôm nay phủ xiêm người
Em về đây đủ môi cười bên răng
Ngày vui xê xích hai hàng
Tháng so le đếm bờ ngăn bên rào
Thưa em từ bữa xa nào
Nhìn nhau mộng đã bước vào trong mơ
Bụi bay lá láng mây mờ
Yêu nhau là hẹn sai giờ ngó nhau
Đồi xa sương xuống pha màu
Có chờ đợi bóng em giàu dung nhan
Con nai bốn vó băng ngàn
Gặp em thì cũng chạy quàng quanh em
Ta về mở mắt nhìn xem
Trăng mờ em vẫn là em Thu đầu.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
THƯA EM SÀI GÒN.
Phố hôm nay phủ xiêm người
Em về đây đủ môi cười bên răng
Ngày vui xê xích hai hàng
Tháng so le đếm bờ ngăn bên rào
Thưa em từ bữa xa nào
Nhìn nhau mộng đã bước vào trong mơ
Bụi bay lá láng mây mờ
Yêu nhau là hẹn sai giờ ngó nhau
Đồi xa sương xuống pha màu
Có chờ đợi bóng em giàu dung nhan
Con nai bốn vó băng ngàn
Gặp em thì cũng chạy quàng quanh em
Ta về mở mắt nhìn xem
Trăng mờ em vẫn là em Thu đầu.
THIẾU NỮ.
(Thân tặng anh Vũ Anh Tuấn)
Máu trôi loăng chiều hôm nay hôm qua buổi
sáng buổi sương bởi không gian về như về giữa
chiêm bao triền miên như gió. Em thơm mùi
hồng ngọc phương hà mây mờ thung lũng sóng
Thu Bồn về chảy ở Duy Xuyên có vòm cây
ghiêng lá. Xanh hay vàng hay tím nhạt em
quên. Vì em chưa muốn nhớ trong mọt lúc gió lá
tưng bừng không nhở cũng không quên.
Em thơm màu lá em Caddy em Lưu Hà em
Phương Hà của Trúc em Loan buôn vì thương
Dũng thiết tha. Anh chạy về Nam Mỹ để nhìn
em nằm dưới bóng cây đi bên lá nhánh suối
nước sầu em lội xướng sóng vui. Chân em trắng
(Không thấy bàn chân ở dưới nước) đầu gối tròn
như măng ngọt mía mừng con chuồn chuồn đậu ngọn.
Anh chạy qua ghé khắp Âu châu mấy mươi
miền lục địa nghe ngàn con sông vỗ dưới sóng
chân cầu có người thiếu nữ đứng nghe anh kể
rằng riêng em thơm mùa cây lá ướt hỏi người
thiếu nữ nầy có nghe thấy em thơm. Lục địa Âu
châu ngừng binh đao nghe sông biển vỗ sóng
bảo người thiếu nữ bước theo anh.
Tất cả theo nhau nối đuôi chuồn chuồn màu
trôi pha loãng tháng và mùa năm cũ mới hai
bên. Người thiếu nữ tỉnh Hà dưới cây ngó em
Bước tới tươi tắn môi răng kể lại rằng.
Thưa ạ người thiếu nữ muôn đời là em đó đã trở
về làm con gái đứng nhìn cây thổi linh hồn em
con gái muôn năm.
THIẾU PHỤ TRỞ VỀ
Non hồng chiều vọng chân mây
Sương chừng lăng đăng rơi đầy tuôn thơ
Lá cồn thu lạc bao giờ
Hồn trong sóng phượng chia bờ trường giang
Khuya thôi về lạnh phố phường
Ôi buồn khổ lại như càng theo nhau
Một bờ dương xếp bến sau
Nước cằn cỗi đục nghe đau lá vườn
Em về nghe động trong xương
Hồn xưa con dế lên đường viễn du
Bỏ thương lại ở sau mù
Cây mùa đắng trái bù dù tim xanh
Nửa đời bê bối thân anh
Một miền đi khuất trong thanh âm nào.
THU MỎNG
Bên bờ con mắt ngó nhau
Trời Tây Phương lại trong màu tóc em
Ta nghe trong thớ xương mềm
Mối sầu xưa gỡ bên đèn chửa đang
Bàn tay dọ dẫm sương đầm
Những mùa thưa mỏng thu thầm thì trao
Theo về nhịp động chiêm bao
Ngày xanh rớt hột mưa mau bây giờ.
TIẾNG NÓI
Tiếng nói nghe như
Giọng cười đáp lại
Buồn đi xa xôi
Vui về mãi mãi
Nắm tay nhau trong thương nhớ mộng bên đời
Bước song song theo gió rộng về khơi
Ngó mông lung mây trắng ở trên trời
Mây sáng mây xanh mây mờ mây mỏng.
TIẾNG VỌNG
Em về ở lại đây thôi
Nghe mùa nước lũ ngồi trôi phăng đồng
Một trăm cây lá bên rừng
Gửi trong tiếng vọng xa chừng ngàn năm
Mười con xóm nhỏ bên này
Nhắc nhau nhớ lại cái ngày bên kia.
TRỜI BỮA ĐÓ
Trời bữa đó không nói gì nữa cả
Xanh liên miên mà dạ của nhân gian
Vẫn thao thức giữa buồn đau em ạ
Nẻo thanh thiên từ lỡ một con đường
Em con gái hai bàn chân em bước
Hai tay ôm hai buồng phổi em ho
Trời buổi đó để buồn đi lướt thướt
Khắp đồi cao cồn thấp đống bên gò
Ta đứng lại bẽ bàng hai con mắt
Ngó và nhìn tay nắm ở trong tay
Buồng phổi lạnh bởi vì chưng em biết
Thiên đường xưa giờ giữ chỉ ngần này
Trời bữa đó không nói gi không nói
Một chút gì xưa đã nói miên man
Lòng với dạ võ vàng thôi đã mỏi
Nẻo đi về: rừng quạnh rú sâu hang.
TRỜI VIỆT NAM.
Tuổi trẻ qua đi xin ern ở lại bây giờ và lát nữa
xưa sau. Cây cối mùa thu cúi nhìn đất cỏ đợi
chúng mình đi bộ tới bên. Nghe rụng lá cồn khe
khẽ hơi buồn hơi lạnh một mình em mộng với
chiêm bao. Trời nước mông mông tán thành
nhân gian thương nhớ rộng thênh thu nào Lục
Tỉnh bờ biển Giang Châu Đốc ern Sa Đéc Hốc
Môn mùa Lái Thiêu Sầu Riêng Măng Cụt hương
mật mớm chảy tràn môi nhau. Em nhe răng
thánh thót cười vui như tuổi trẻ đứng bên bờ
ngồi bên bến tựa gốc cây chuồn chuồn bay
bốn bên như quay múa buổi nào bên nhau dưới
đèn, con đếm bản địa đồ Nam Việt bốn mùa đi
còn để lại nguyên lành nguyên ngọt nước dòng
sông chần chờ chậm chảy sóng lên lời che chở
em đi về Vũng Tàu nghỉ mát anh đi về Thủ Đức
Thủ Dầu Một Thủ Thiêm bà Rịa Biên Hoà Rạch
Gia Sóc Trăng trăm năm ròng rã anh quên rồi.
tên tuổi đã xô về dấu tóc ngập mơ màng buồm
sóng khói Hà Tiên. Ôi Trà Vinh Vĩnh Long bao
giờ có dịp. Em Cần Thơ Mỹ Tho ta nghe chừng
em ước nguyện rất nhiều rồi câu chuyện đó với
đời ta, xin hẹn nhé một ngàn năm đi về em ở lại
gió li ti bờ cũ đón chờ đây.
Hàng cây dựng vòm xanh bên nước cuối chân
trời mây trắng tắp vọng rất nhiều ai nói hết âm
vang. Chiều Long Xuyên nghe gió thổi lên ngàn
về Trung Việt có ngày em sẽ khóc. Trời đất tụ về
chung nơi một góc. Một năm nào đời đứng lại
nghe xuân. Về trong thu sương huyền ảo vô
chừng. Sầu Lục Tỉnh sẽ ngày kia dòng dã.
Thương nhớ lắm bóng hình ai em ạ. Đã một lần
về đứng lại nơi đây. Hai bàn chân nghe máu đỏ
chạy dài. Về ở giữa trái tim tròn ấm áp nắm tay
nhau nghe tơ về trong tóc. Nhạc về thơ vào trong
lỗ chân lông. Rồi tỏa bay ra khắp ruộng và đồng.
Giòng nước chậm chần chờ nghe trở lại. Em ngơ
ngác như hồn người con gái. Đứng một mình
thơ dại ngó mông lung. Em nghe không, em
nghe nhé nghe cùng.
TRỞ LẠI
Đường về đó dựng mùa xuân bên lá
Buổi mai nào từ ly biệt bẻ bai
Từ thu nội hoang mang về giữa dạ
Ngõ ngày đi bên rớt nhụy xiêu dài
Màu lỡ dở bước buồn không nối gót
Đêm võ vàng không gối mộng song song
Từ liên lụy một vong vây khép hột
Lối đi về trùng ngộ có ai mong
Em nhìn nhé giờ đây ta trở lại
Nghe giậy hồng một mùa cũ hồi sinh
Đồi bên núi đồng gò bên cát bãi
Có động mình nghe chuyển mạch rung rinh
Ta mở mắt mở hai mi và mở
Một chân trời trùng điệp ở bên trong
Nguồn thao thức tự bao giờ gây đổ
Đã chơi vơi hòa mộng múa trăm vòng
Chiều đứng sững sắc hương chiều bỡ ngỡ
Hàng thông im khe núi lặng bên ngàn
Mây hồng lục ráng hoàng hôn đã trở
Màu thẳm xanh cho diểm ảo trăng vàng.
TRÒ CHUYỆN
Ngồi đây nói chuyện
Lúc trời cao thổi gió xuống xanh nguồn
Em thốt lời bằng miệng.
Và bằng môi hơi thở tự đâu tuôn
Em sẽ thành con kiến
Tôi thành con chuồn chuồn
Lời sẽ câm trên miệng
Nhưng nơi nào còn hơi thở luôn luôn
Những hòn sỏi lăn đi rất chậm
Chuồn chuồn bay không biết tới nơi nào
Con kiến bé có bao giờ lận đận
Lúc đi về trong cổ lục chiêm bao
Em sẽ bỏ lại đằng sau em bỏ
Những nỗi đời về ở giữa nhân gian
Ta sẽ tạo lại mối tình sâu bọ
Về hư vô vĩnh viễn bóng buông màn.
Phố hôm nay phủ xiêm người
Em về đây đủ môi cười bên răng
Ngày vui xê xích hai hàng
Tháng so le đếm bờ ngăn bên rào
Thưa em từ bữa xa nào
Nhìn nhau mộng đã bước vào trong mơ
Bụi bay lá láng mây mờ
Yêu nhau là hẹn sai giờ ngó nhau
Đồi xa sương xuống pha màu
Có chờ đợi bóng em giàu dung nhan
Con nai bốn vó băng ngàn
Gặp em thì cũng chạy quàng quanh em
Ta về mở mắt nhìn xem
Trăng mờ em vẫn là em Thu đầu.
THIẾU NỮ.
(Thân tặng anh Vũ Anh Tuấn)
Máu trôi loăng chiều hôm nay hôm qua buổi
sáng buổi sương bởi không gian về như về giữa
chiêm bao triền miên như gió. Em thơm mùi
hồng ngọc phương hà mây mờ thung lũng sóng
Thu Bồn về chảy ở Duy Xuyên có vòm cây
ghiêng lá. Xanh hay vàng hay tím nhạt em
quên. Vì em chưa muốn nhớ trong mọt lúc gió lá
tưng bừng không nhở cũng không quên.
Em thơm màu lá em Caddy em Lưu Hà em
Phương Hà của Trúc em Loan buôn vì thương
Dũng thiết tha. Anh chạy về Nam Mỹ để nhìn
em nằm dưới bóng cây đi bên lá nhánh suối
nước sầu em lội xướng sóng vui. Chân em trắng
(Không thấy bàn chân ở dưới nước) đầu gối tròn
như măng ngọt mía mừng con chuồn chuồn đậu ngọn.
Anh chạy qua ghé khắp Âu châu mấy mươi
miền lục địa nghe ngàn con sông vỗ dưới sóng
chân cầu có người thiếu nữ đứng nghe anh kể
rằng riêng em thơm mùa cây lá ướt hỏi người
thiếu nữ nầy có nghe thấy em thơm. Lục địa Âu
châu ngừng binh đao nghe sông biển vỗ sóng
bảo người thiếu nữ bước theo anh.
Tất cả theo nhau nối đuôi chuồn chuồn màu
trôi pha loãng tháng và mùa năm cũ mới hai
bên. Người thiếu nữ tỉnh Hà dưới cây ngó em
Bước tới tươi tắn môi răng kể lại rằng.
Thưa ạ người thiếu nữ muôn đời là em đó đã trở
về làm con gái đứng nhìn cây thổi linh hồn em
con gái muôn năm.
THIẾU PHỤ TRỞ VỀ
Non hồng chiều vọng chân mây
Sương chừng lăng đăng rơi đầy tuôn thơ
Lá cồn thu lạc bao giờ
Hồn trong sóng phượng chia bờ trường giang
Khuya thôi về lạnh phố phường
Ôi buồn khổ lại như càng theo nhau
Một bờ dương xếp bến sau
Nước cằn cỗi đục nghe đau lá vườn
Em về nghe động trong xương
Hồn xưa con dế lên đường viễn du
Bỏ thương lại ở sau mù
Cây mùa đắng trái bù dù tim xanh
Nửa đời bê bối thân anh
Một miền đi khuất trong thanh âm nào.
THU MỎNG
Bên bờ con mắt ngó nhau
Trời Tây Phương lại trong màu tóc em
Ta nghe trong thớ xương mềm
Mối sầu xưa gỡ bên đèn chửa đang
Bàn tay dọ dẫm sương đầm
Những mùa thưa mỏng thu thầm thì trao
Theo về nhịp động chiêm bao
Ngày xanh rớt hột mưa mau bây giờ.
TIẾNG NÓI
Tiếng nói nghe như
Giọng cười đáp lại
Buồn đi xa xôi
Vui về mãi mãi
Nắm tay nhau trong thương nhớ mộng bên đời
Bước song song theo gió rộng về khơi
Ngó mông lung mây trắng ở trên trời
Mây sáng mây xanh mây mờ mây mỏng.
TIẾNG VỌNG
Em về ở lại đây thôi
Nghe mùa nước lũ ngồi trôi phăng đồng
Một trăm cây lá bên rừng
Gửi trong tiếng vọng xa chừng ngàn năm
Mười con xóm nhỏ bên này
Nhắc nhau nhớ lại cái ngày bên kia.
TRỜI BỮA ĐÓ
Trời bữa đó không nói gì nữa cả
Xanh liên miên mà dạ của nhân gian
Vẫn thao thức giữa buồn đau em ạ
Nẻo thanh thiên từ lỡ một con đường
Em con gái hai bàn chân em bước
Hai tay ôm hai buồng phổi em ho
Trời buổi đó để buồn đi lướt thướt
Khắp đồi cao cồn thấp đống bên gò
Ta đứng lại bẽ bàng hai con mắt
Ngó và nhìn tay nắm ở trong tay
Buồng phổi lạnh bởi vì chưng em biết
Thiên đường xưa giờ giữ chỉ ngần này
Trời bữa đó không nói gi không nói
Một chút gì xưa đã nói miên man
Lòng với dạ võ vàng thôi đã mỏi
Nẻo đi về: rừng quạnh rú sâu hang.
TRỜI VIỆT NAM.
Tuổi trẻ qua đi xin ern ở lại bây giờ và lát nữa
xưa sau. Cây cối mùa thu cúi nhìn đất cỏ đợi
chúng mình đi bộ tới bên. Nghe rụng lá cồn khe
khẽ hơi buồn hơi lạnh một mình em mộng với
chiêm bao. Trời nước mông mông tán thành
nhân gian thương nhớ rộng thênh thu nào Lục
Tỉnh bờ biển Giang Châu Đốc ern Sa Đéc Hốc
Môn mùa Lái Thiêu Sầu Riêng Măng Cụt hương
mật mớm chảy tràn môi nhau. Em nhe răng
thánh thót cười vui như tuổi trẻ đứng bên bờ
ngồi bên bến tựa gốc cây chuồn chuồn bay
bốn bên như quay múa buổi nào bên nhau dưới
đèn, con đếm bản địa đồ Nam Việt bốn mùa đi
còn để lại nguyên lành nguyên ngọt nước dòng
sông chần chờ chậm chảy sóng lên lời che chở
em đi về Vũng Tàu nghỉ mát anh đi về Thủ Đức
Thủ Dầu Một Thủ Thiêm bà Rịa Biên Hoà Rạch
Gia Sóc Trăng trăm năm ròng rã anh quên rồi.
tên tuổi đã xô về dấu tóc ngập mơ màng buồm
sóng khói Hà Tiên. Ôi Trà Vinh Vĩnh Long bao
giờ có dịp. Em Cần Thơ Mỹ Tho ta nghe chừng
em ước nguyện rất nhiều rồi câu chuyện đó với
đời ta, xin hẹn nhé một ngàn năm đi về em ở lại
gió li ti bờ cũ đón chờ đây.
Hàng cây dựng vòm xanh bên nước cuối chân
trời mây trắng tắp vọng rất nhiều ai nói hết âm
vang. Chiều Long Xuyên nghe gió thổi lên ngàn
về Trung Việt có ngày em sẽ khóc. Trời đất tụ về
chung nơi một góc. Một năm nào đời đứng lại
nghe xuân. Về trong thu sương huyền ảo vô
chừng. Sầu Lục Tỉnh sẽ ngày kia dòng dã.
Thương nhớ lắm bóng hình ai em ạ. Đã một lần
về đứng lại nơi đây. Hai bàn chân nghe máu đỏ
chạy dài. Về ở giữa trái tim tròn ấm áp nắm tay
nhau nghe tơ về trong tóc. Nhạc về thơ vào trong
lỗ chân lông. Rồi tỏa bay ra khắp ruộng và đồng.
Giòng nước chậm chần chờ nghe trở lại. Em ngơ
ngác như hồn người con gái. Đứng một mình
thơ dại ngó mông lung. Em nghe không, em
nghe nhé nghe cùng.
TRỞ LẠI
Đường về đó dựng mùa xuân bên lá
Buổi mai nào từ ly biệt bẻ bai
Từ thu nội hoang mang về giữa dạ
Ngõ ngày đi bên rớt nhụy xiêu dài
Màu lỡ dở bước buồn không nối gót
Đêm võ vàng không gối mộng song song
Từ liên lụy một vong vây khép hột
Lối đi về trùng ngộ có ai mong
Em nhìn nhé giờ đây ta trở lại
Nghe giậy hồng một mùa cũ hồi sinh
Đồi bên núi đồng gò bên cát bãi
Có động mình nghe chuyển mạch rung rinh
Ta mở mắt mở hai mi và mở
Một chân trời trùng điệp ở bên trong
Nguồn thao thức tự bao giờ gây đổ
Đã chơi vơi hòa mộng múa trăm vòng
Chiều đứng sững sắc hương chiều bỡ ngỡ
Hàng thông im khe núi lặng bên ngàn
Mây hồng lục ráng hoàng hôn đã trở
Màu thẳm xanh cho diểm ảo trăng vàng.
TRÒ CHUYỆN
Ngồi đây nói chuyện
Lúc trời cao thổi gió xuống xanh nguồn
Em thốt lời bằng miệng.
Và bằng môi hơi thở tự đâu tuôn
Em sẽ thành con kiến
Tôi thành con chuồn chuồn
Lời sẽ câm trên miệng
Nhưng nơi nào còn hơi thở luôn luôn
Những hòn sỏi lăn đi rất chậm
Chuồn chuồn bay không biết tới nơi nào
Con kiến bé có bao giờ lận đận
Lúc đi về trong cổ lục chiêm bao
Em sẽ bỏ lại đằng sau em bỏ
Những nỗi đời về ở giữa nhân gian
Ta sẽ tạo lại mối tình sâu bọ
Về hư vô vĩnh viễn bóng buông màn.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
TRONG VƯỜN
Trong vườn em có nhớ trăng xuống hôm nào hai
đưa bốn chân đi bàn chân em gót nhỏ ngón
mà bước đi như nhịp thở phập phồng lên xuống
phổi bên tim
Trong vườn em khóc gục đầu vai tóc xoã nước
mắt chảy ướt nhiều ướt cả áo nhau. Không có
rượu rơi quần hồng em hoen ố. Yêu nhau khổ sở
như trời sụp đổ cuộc đời tuổi dại trôi giòng nước
chảy cuốn đi. Mùa thu lạnh. Trang đời em xanh
đó. Trăng chảy đầm đìa nước mắt thơ ngây
sương rủ rỉ như cõi bờ xa rộng nghe chiều hôm
than thở gió khe về tiếng vọng bay theo. Em ở
bên nào chừ Trà Linh xưa non nước Phường
Rạnh Khe Rinh buồn Trung Phước Cà Tang Dùi
Chiêng Tí Sé mây chiều thổi xuống Duy Xuyên
Ôi buổi chợ miền Thượng trời mai sương lận
đận non xanh đất đỏ hồn em lạc mất đuờng về
phương mô biển cạn bàn chân từ thuở tản cư. Ở
trong vườn ngày nọ đêm khuya chừ đây phố thị
một mình đếm bước lung lay
Tim em máu đỏ anh mắm ngón tay buồn thở
mỏi trong xương. Trái tim em như trái cây rừng
chưa đợi nắng ửng vàng đã chín ngọt cắn vào
hàm răng nghe lạnh niềm vui lạnh tràn vào dạ
ôi em ngực nóng khít vào ấm lại quê hương
Ở trong vườn ngày nọ trăng khuya chừ đây phố thị.
TUỔI TRẺ
Chạy đi em! qua vườn thắm theo ngày
Cũng vì phút giây này vui mở lối
Em ngõ nhé cành xanh cây giục lã
Hoa nghiêng đầu ríu rít cạnh chim kêu
Chạy đi em! qua vườn thắm một chiều
Gót nhỏ nhỏ bước liền bên gốc rễ
Và chạm mạnh đầu ngón chân ghê thế
Vào ở trong cành củi mục kiến bò
Chạy đi em! và bắt vội giùm cho
Ta em nhé ta chờ tay em bắt
Giùm chút nắng chiều ngọn cây lay lắt
Nắm và cầm đưa lại giúp cho ta
Năm ngón tay loã xoã móng xanh ngà
Tơ vàng óng là đà đưa đẩy nhẹ
Nắng hây hẩy là hồng lên.he hé
Chảy vi vu là giọt nhẹ xuống vai
Cầm tay em ta nắm lại một ngày.
Màu và sắc hương mờ phai một thuở
Còn đọng giữa một tấm lòng thương nhớ
Kỷ niệm ngầm giá cúc với nồng sen
Chạy đi em! lên tiếng gấp gọi gọi rằng
Và với bắt khi tầm tay vừa tới
Và giam giữ giữa hồn em xanh với
Mộng xanh đời xanh lá với xanh cây
Ồ gót chân! anh đứng ngó như ngây.
Trong vườn em có nhớ trăng xuống hôm nào hai
đưa bốn chân đi bàn chân em gót nhỏ ngón
mà bước đi như nhịp thở phập phồng lên xuống
phổi bên tim
Trong vườn em khóc gục đầu vai tóc xoã nước
mắt chảy ướt nhiều ướt cả áo nhau. Không có
rượu rơi quần hồng em hoen ố. Yêu nhau khổ sở
như trời sụp đổ cuộc đời tuổi dại trôi giòng nước
chảy cuốn đi. Mùa thu lạnh. Trang đời em xanh
đó. Trăng chảy đầm đìa nước mắt thơ ngây
sương rủ rỉ như cõi bờ xa rộng nghe chiều hôm
than thở gió khe về tiếng vọng bay theo. Em ở
bên nào chừ Trà Linh xưa non nước Phường
Rạnh Khe Rinh buồn Trung Phước Cà Tang Dùi
Chiêng Tí Sé mây chiều thổi xuống Duy Xuyên
Ôi buổi chợ miền Thượng trời mai sương lận
đận non xanh đất đỏ hồn em lạc mất đuờng về
phương mô biển cạn bàn chân từ thuở tản cư. Ở
trong vườn ngày nọ đêm khuya chừ đây phố thị
một mình đếm bước lung lay
Tim em máu đỏ anh mắm ngón tay buồn thở
mỏi trong xương. Trái tim em như trái cây rừng
chưa đợi nắng ửng vàng đã chín ngọt cắn vào
hàm răng nghe lạnh niềm vui lạnh tràn vào dạ
ôi em ngực nóng khít vào ấm lại quê hương
Ở trong vườn ngày nọ trăng khuya chừ đây phố thị.
TUỔI TRẺ
Chạy đi em! qua vườn thắm theo ngày
Cũng vì phút giây này vui mở lối
Em ngõ nhé cành xanh cây giục lã
Hoa nghiêng đầu ríu rít cạnh chim kêu
Chạy đi em! qua vườn thắm một chiều
Gót nhỏ nhỏ bước liền bên gốc rễ
Và chạm mạnh đầu ngón chân ghê thế
Vào ở trong cành củi mục kiến bò
Chạy đi em! và bắt vội giùm cho
Ta em nhé ta chờ tay em bắt
Giùm chút nắng chiều ngọn cây lay lắt
Nắm và cầm đưa lại giúp cho ta
Năm ngón tay loã xoã móng xanh ngà
Tơ vàng óng là đà đưa đẩy nhẹ
Nắng hây hẩy là hồng lên.he hé
Chảy vi vu là giọt nhẹ xuống vai
Cầm tay em ta nắm lại một ngày.
Màu và sắc hương mờ phai một thuở
Còn đọng giữa một tấm lòng thương nhớ
Kỷ niệm ngầm giá cúc với nồng sen
Chạy đi em! lên tiếng gấp gọi gọi rằng
Và với bắt khi tầm tay vừa tới
Và giam giữ giữa hồn em xanh với
Mộng xanh đời xanh lá với xanh cây
Ồ gót chân! anh đứng ngó như ngây.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
VỀ BUÔN BÁN
Giã từ cõi mộng điêu linh
Tôi về buôn bán với mình phôi pha
- Mình ơi! tôi gọi bằng nhà
Mình ơi! tôi gọi mình là nhà tôi
Bây giờ xuôi ngược đôi nơi
Thôi mình ở lại tôi dời chân đi
Thưa răng: - ở cái quái gì
Chàng đi thiếp cũng xin đi với chàng.
VỀ GIỮA NGÕ
Đời phố thị lá bay từ thuở
Đẫm hồng trang nguồn lạnh thu rời
Hồn du mục cỏ hoa mòn mỏi
Rừng đêm xanh trăng tạ không lời
Vì hơi thở cũng sầu như lá úa
Rớt lưng đèo bối rối lách theo lau
Đầu xuân giậy thiết tha vang hưởng của
Tiếng thu trùng trong điệp khúc mai sau
Người kỹ nữ ngày xưa trên bến nước
Sẽ đi về trong bóng nguyệt quanh năm
Và sẽ nhắc với đời em chuyện trước
Vòm nguyên tiêu rơi rụng giữa trăng rằm
Ngày trống rỗng không gian trôi vào cõi
Xót xa thân sầu chảy máu bên xương
Ngày theo tháng tiếc thương không tiếng gọi
Nghe mùa xuân không đổ lục bên hường
Con đường thẳng con đường cong cỏ mọc
Nhịp mơ màng những quang gánh lên vai
Hồn tuổi trẻ phiêu bồng trong tơ tóc
Trút tình thu lạc gió ở bên ngoài
Màu hoang đảo từ đây em sẽ ngó
Cát xa bờ tơ chỉ rối chiêm bao
Về phố thị lúc mặt trời đứng ngọ
Giấc miên man em liều liệu đi vào.
VỖ VỀ
Ta đứng lại bên này chờ đợi
Ồ phải không ? Em đó phải không
Ta đếm lại từng ngón lẩy bẩy
Đời chúng ta là mấy trăng tròn
Ngày vui ngắn? lòng ta vơi mấy bận
Nhảy vui đi ? mấy bận giữa lòng ta
Đổ lây lất mưa về xuân lấm tấm
Ồ thiều quang tan biến vội sao mà
Em có khóc ? ta xin em đừng khóc
Em nhìn ta ? lệ chảy có vui gì
Trang phượng mở giữa nguồn em hãy đọc
Nước xuôi giòng ngàn thu hận tan đi.
VÀ MÀU XUÂN ĐÓ
Ở chân trời chim có ngó mây bay
Vườn mông lung hoa lá hẹn bên này
Hường mỏng mảnh khóc mờ trên trang giấy
Ta cũng định sẽ cùng nhau sẽ thấy
Thu trên trời soi nước lạnh phai trôi
Nàng mang xa mộng cũ vỡ lâu rồi
Châu Đốc Trà Vinh đi về kiếm lại
Thông Đà Lạt sẽ thì thào hỏi rnãi
Hồ gương kia bờ liễu đợi anh đào
Gió đi về mang quan ải dâng cao
Từ thao thiết ngàn xuân kia đã phụ
Chào Lục Tỉnh thu một lần chưa đủ
Chiều hôm nay em có nghĩ thế nào
Đời dại khờ như một giấc chiêm bao
- Ừ thế sao? em hãy rủ ta vào.
VÌ BỮA ĐÓ
(Cảm đề Tess of the Durbevillles)
Vì bữa đó cửa buồng em khép kín
Nên bốn bề tiếng động đã xâm lăng
Và tràn ngập vào sâu trong cung điện
Đáy linh hồn em vạn vỡ bao phen
Vì bữa đó nhìn nhau hai con mắt
Giữa bốn bề bóng tối lạnh tro phai
Nên em muốn bàn tay ta siết chặt
Ngón vô ngần đau khổ ở trong tay
Và vuốt ngực nghe chứng như lá phổi
Đã điêu tàn trong lệ đậm liên miên
Dòng ngơ ngác tự bao giờ đã lỗi
Trong chờ mong tiếng vọng ở xa miền
Còn lại đó chút gì em có biết
Có hiểu rồi và đã có nghe ta
Nói lơ láo một lời khi úp mặt
Ngón vô ngần đau khổ lúc buông ra.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Re: Tập thơ MƯA NGUỒN (1963)
XUÂN BÌNH DƯƠNG
Xin lời mở rộng con mương
Xin chiều bến đỗ Bình Dương bây giờ
Những bàn chân bước đơn sơ
Những bàn tay những mùa thu trong mình
Xin lời nói hãy nín thinh
Xin hàng phượng đỏ bên đình ngơ cho
Bến sông ghe đỗ bây giờ
Ngàn năm thôn nữ lên bờ ướt chân
Xin người em hãy lại gần
Nhắm hai mắt mở muôn phần hai con
Ngó sương mây lục trời tròn
Ngó sương muối nhuộm tóc còn xanh vai
Bàn chân đen ngón không dài
Bàn tay đen ngón nắm hoài không nguôi
Bây giờ xin hãy nhìn tôi
Người em ấy nhận ra người anh chưa.
XUÂN THÔN NỮ
Gò mô mấp mé bãi cồn
Lá lơ thơ xuống bên tồn sinh bay
Mép rìa vòm cỏ hoa phai
Con chim mùa cũ hẹn ngày giờ sanh
Từ phen mắt lệ ám đàn
Trút hiu hắt đợi lau vàng võ mong
Chiêm bao kỳ mộng vô cũng
Đẩy băng tuyết lại mấy vùng lang thang
Hai tay vốc nước suối ngán
Rắc lên cành dại giọt ngần như sương
Em người thôn nữ bờ mương
Ngồi nhìn cá nhảy lên vườn như chim
Ta người viễn khách đưa tin
Bỗng đờ đẫn đứng chợt nhìn nhận ra.
XUÂN THU TRANG PHƯỢNG
Trời cao nguyên lụt tràn đê
Nguồn trôi nước lũ xuống đè cát xanh
(B.G.)
Mùa Xuân hẹn Thu về em trở lại
Ta nhìn nhau trong bóng nước mơ màng
Nước chảy mãi bởi vì xuân trở lại
Với giòng trong em hạn ở bên đường.
Em sẽ khóc khi nhìn trong khóe mắt
Thấy một mình người đi lại lang thang
Còn ghi giữ ân tình trong cỏ nhặt
Múa vi vu vì hẹn với truông ngàn.
Ta sẽ đợi nghe đời em kể lại
Thuở xưa kia ... bờ nước ấy xưa kia
Ta sẽ đợi nghe đời em nói mãi
Bên đời ai vẫn đợi đã chia lìa.
Mùa xuân hẹn thu về em trở lại
Bên đời đi còn giữ mãi hay không
Giòng bất tuyệt xanh ngần xuân thơ dại
Sầu hoang vu vĩnh hạ vọng non hồng.
XUÂN XANH
Én đầu xuân tuyết đầu đông
Rừng cô tịch ngóng nội đồng trổ hoa
B.G.
Em hé cành cây xanh ngó lạl cựời nhau rộng mở
Hàm răng. Thu qua em khóc bốn mùa sương ướt
tóc buồn bàn chân định bước về phía núi xa
xanh sớm tím chiều hoang gió dại thu rừng thu
rừng em ngó mắt nghe tai nắm cầm năm ngón
nhỏ nghe bốn phía lạnh nằm trong trái tim.
Máu xương lổ đổ biết mần răng đợi bóng sáng hôm
sau tuyết trắng như sầu băng thương nhớ
Em hé cành cây xanh cánh cửa bước vào trong
cõi ấy bờ xa gió rộng chạy dài. Em khóc cho
người nghe thổn thức sau khi cười cho thật
sung sướng người nghe. Miệng em và. Trái anh
đào lay lắt suối trong soi suốt một sớm mai tiên
nữ đi về gót vang lồng lộng em ồ em! ta định nói
hai tay năm ngón một lời man dại yêu thương
Kết vòng múa quanh vừng thu vời cành rơi loã
xõa ngang đầu vai em mở ngực đợi chờ đã đền
phút rồi giây giờ xem vĩnh viễn xanh như trời
như đất đỏ cây xanh
Em hé cành cong xuống nghe bàn tay động vỡ
Sương băng nói nhỏ nghe chừng như hơi thở
môi cười kia răng mở sẽ mai sau cùng chúng
bạn thưa rằng.
minhthanh- Admin
- Tổng số bài gửi : 969
Join date : 30/05/2012
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết