Những Mảnh Vỡ - Nguyễn Thị Hậu
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Những Mảnh Vỡ - Nguyễn Thị Hậu
Café không đường
Bước hụt
Cửa
Sinh nhật
Nguyễn Thị Hậu - 2008
Tôi hay đến cái quán nhỏ gần một ngã tư. Một mình, tiếng dương cầm Paul Moriat, những truyện ngắn của Pauxtopxki đẹp như những giọt sương thu đẫm ánh trăng trên vòm lá non... tôi ngồi lặng lẽ với cảm giác bình yên, ly café không đường để lại một dư vị thật ngọt ngào…
Rồi em đến, em phá vỡ không gian riêng tư của tôi bằng những vần thơ mềm mại đến nao lòng… Tưởng như em và tôi, chúng ta có thể bên nhau đi đến cùng trời cuối đất.
Để khi em ngập ngừng không dám cùng tôi uống ly café không đường của cuộc sống, quán cũ chiều nay café bỗng dưng đắng ngắt…
Rồi em đến, em phá vỡ không gian riêng tư của tôi bằng những vần thơ mềm mại đến nao lòng… Tưởng như em và tôi, chúng ta có thể bên nhau đi đến cùng trời cuối đất.
Để khi em ngập ngừng không dám cùng tôi uống ly café không đường của cuộc sống, quán cũ chiều nay café bỗng dưng đắng ngắt…
Bước hụt
Anh chị sống với nhau đã lâu. Vui có mà buồn cũng không ít. Cuộc sống cứ nhàn nhạt, bằng lặng trôi qua. Vất vả qua đi, các con lớn dần… Một ngôi nhà khang trang, đồ đạc mỗi ngày một mới hơn, đầy đủ hơn. Anh cũng vắng nhà nhiều hơn. Một lần lên lầu vào phòng ngủ, vô tình chị thấy anh đang ngồi đếm tiền, những cọc tiền 100 ngàn còn mới. Nhìn thấy chị, bất giác anh xoay người khom lưng che gói tiền…
Bước nhanh ra khỏi phòng và đi xuống, chị chợt nghĩ, sao bậc cầu thang nhà mình dạo này cao thế không biết…
Bước nhanh ra khỏi phòng và đi xuống, chị chợt nghĩ, sao bậc cầu thang nhà mình dạo này cao thế không biết…
Cửa
Ngôi nhà kia rất quen thuộc với tôi. Mỗi khi đến, chỉ cần tôi gõ nhẹ lên cánh cửa, hay có khi chỉ nghe tiếng bước chân tôi, cánh cửa luôn rộng mở.
Nhưng có một lần, hăm hở chạy đến ngôi nhà ấy, nóng lòng muốn nói một điều gì đó. Gõ nhẹ, cánh cửa vẫn im lìm. Bèn gõ mạnh hơn. Cửa bỗng bật mạnh, đập vào tôi tối tăm mặt mũi. Chủ nhà nhìn tôi như không có gì xảy ra.
Từ lâu rồi tôi không còn nhớ cảm gíac đau khi bị cú đập ấy. Nhưng tôi vẫn sợ việc phải gõ cửa một ngôi nhà nào đó, vì sợ phải nhìn thấy một nét mặt dửng dưng, vô cảm.
Nhưng có một lần, hăm hở chạy đến ngôi nhà ấy, nóng lòng muốn nói một điều gì đó. Gõ nhẹ, cánh cửa vẫn im lìm. Bèn gõ mạnh hơn. Cửa bỗng bật mạnh, đập vào tôi tối tăm mặt mũi. Chủ nhà nhìn tôi như không có gì xảy ra.
Từ lâu rồi tôi không còn nhớ cảm gíac đau khi bị cú đập ấy. Nhưng tôi vẫn sợ việc phải gõ cửa một ngôi nhà nào đó, vì sợ phải nhìn thấy một nét mặt dửng dưng, vô cảm.
Sinh nhật
Chị lấy chồng, ở nhà chỉ còn em với mẹ.
Có lần sinh nhật em, biết mẹ nấu bữa cơm ngon, em kéo một lũ bạn đến ăn uống quậy phá. Xong kéo nhau đi chơi. Mình mẹ lui cui dọn dẹp.
Có lần sinh nhật chị, mẹ mua một bó hoa hồng thật đẹp và lụm cụm đi xe ôm sang nhà chị. Nhưng vợ chồng chị đã đi ăn nhà hàng.
Hai chị em bàn nhau làm bảo hiểm cho mẹ. Khai hồ sơ, chị em nhìn nhau. Chẳng ai nhớ ngày sinh của mẹ.
Có lần sinh nhật em, biết mẹ nấu bữa cơm ngon, em kéo một lũ bạn đến ăn uống quậy phá. Xong kéo nhau đi chơi. Mình mẹ lui cui dọn dẹp.
Có lần sinh nhật chị, mẹ mua một bó hoa hồng thật đẹp và lụm cụm đi xe ôm sang nhà chị. Nhưng vợ chồng chị đã đi ăn nhà hàng.
Hai chị em bàn nhau làm bảo hiểm cho mẹ. Khai hồ sơ, chị em nhìn nhau. Chẳng ai nhớ ngày sinh của mẹ.
Nguyễn Thị Hậu - 2008
friend- Chạy bàn
- Tổng số bài gửi : 243
Join date : 08/06/2012
Similar topics
» NHỮNG CHIẾC ẤM ĐẤT - Nguyễn Tuân
» Đâu Rồi Những Lá Thư?
» NHỮNG MÓN ĂN NGON CỦA TẢN ĐÀ
» NHÌN NHỮNG MÙA THU ĐI
» NHỮNG NGÀY THƠ MỘNG
» Đâu Rồi Những Lá Thư?
» NHỮNG MÓN ĂN NGON CỦA TẢN ĐÀ
» NHÌN NHỮNG MÙA THU ĐI
» NHỮNG NGÀY THƠ MỘNG
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết