MƯA NGUỒNG ( hoà âm )
Trang 1 trong tổng số 1 trang
MƯA NGUỒNG ( hoà âm )
MƯA NGUỒN ( hoà âm )
Chào người bạn giờ ngẩu nhiên tao ngộ
Tôi nghiêng mình mừng gió thổi lang thang
Người bạn đến như sương trời lổ đổ
Rớt xuân xanh về phố thị hoe vàng
Người bạn đến thấy mười sầu chín muộn
Tự bao giờ thần tinh huệ đảo điên
Người bạn đến như không mong không muốn
Không nói tên mình kẻ lạ hay quen
Rồi bất chợt gió xuân xanh tràn ngập
Xô song trùng bờ nhị điệp ra bông
Vườn thi dựng thi nhiên bừng rạng gấp
Như tiêu điều đã từng ngập bao năm
Chào người bạn của tương lai giang hải
Bước đi về hằng thúy nguyệt bao la
Chào người bạn của thanh xuân rộng rãi
Bước thênh thang về khổ lụy giang hà
Tôi dừng lại mơ hồ trong một lúc
Đường ngã ba ngã bốn ngã năm
Đường ngã bảy tự bao giờ bỏ cuộc
Với xuân xanh từng vĩnh biệt hoa vàng
Đường cố quận gọi kêu hằng mỗi lúc
Mỗi ra đi chìm lặng mấy dư vang
Giữa giông bảo bước quy lai hồi phục
Tôi đi về sầu dựng hải vân san
Tôi bỏ cuộc từ mưa nguồn lảo đảo
Lá hoa cồn lả tả tới ngàn thu
Rớt hột xuống hoa trên ngàn cuồng bạo
Sa mạc về phác tiết với ngao du
Nhưng ngày tháng bỏ tôi đi lượt nữa
Tới phen này từ phen nọ phen kia
Lầm lũi bước giữa san hà huyết lệ
Mùa tháng ba nghe lễ hội tan lìa
Người bạn đến tôi không chờ không đợi
Không dám còn hoài vọng với lang thang
Rồi bất chợt gió quan san bừng dội
Suốt âm thanh ngôn ngữ dục lên đường
Tôi dừng lại một phen này phen nữa
Nghe bốn mùa đổi khắp mặt dư vang
Lòng vủ trụ bốc thiêng liêng ngọn lữa
Ngập trùng dương vi vút chạy lên ngàn
Đầu gối rã bổng nhiên nghe rộn rã
Máu me xua đuổi , xương xảu lên đường
Tuổi xiêu lệch trung niên không mặc cả
Dù lão niên ngấp nghé gọi điêu tàn
Thì cứ chạy lên dặm ngàn chót vót
Khắp nhà ma cho cửa quỷ đi đời
Người bạn cứ tha hồ tung nhảy vọt
Tôi bước lầm lẽo dẽo vướng lôi thôi.
Người anh cũ thuở xưa kia dáng đã
Từng gọi tên em mười sáu lên đàng
Và tặng vật cho xuân xanh từng dã
Vào máu me nung nấu mộng khôn hàn
Sầu huy cận sắt se trong niệm tưởng
Những mùa xuân hoan lạc của sơn hà
Em mười sáu em mười lăm mười bảy
Em hai mươi chừ bước giữa chiều tà
Chiều đã muộn trái hoàng hôn vãn thục
Trong khu vườn heo hút bóng đêm dâng
Người bạn đến với niềm vui thôi thúc
Như thế nào hoài niệm với mai xuân
Xin tạm gác mọi hoang mang lần nữa
Vì bình minh đệ nhị sẽ lên đàng
Từ mạc hậu sử xanh cùng thế sử
Giục lên đường nghìn dặm duỗi quan san
Tạm ghi thô thiến mấy hàng
Gọi là muôn một đáng hàng thẳm sâu
Chào xuân vỉnh viễn nguyên màu
Trên đường khúc khuỷu nhịp cầu cheo leo
Bình sinh tại thể bọt bèo
Phù du cung bật giờ gieo sang mùa
BÙI GIÁNG – hè 1973
Chào người bạn giờ ngẩu nhiên tao ngộ
Tôi nghiêng mình mừng gió thổi lang thang
Người bạn đến như sương trời lổ đổ
Rớt xuân xanh về phố thị hoe vàng
Người bạn đến thấy mười sầu chín muộn
Tự bao giờ thần tinh huệ đảo điên
Người bạn đến như không mong không muốn
Không nói tên mình kẻ lạ hay quen
Rồi bất chợt gió xuân xanh tràn ngập
Xô song trùng bờ nhị điệp ra bông
Vườn thi dựng thi nhiên bừng rạng gấp
Như tiêu điều đã từng ngập bao năm
Chào người bạn của tương lai giang hải
Bước đi về hằng thúy nguyệt bao la
Chào người bạn của thanh xuân rộng rãi
Bước thênh thang về khổ lụy giang hà
Tôi dừng lại mơ hồ trong một lúc
Đường ngã ba ngã bốn ngã năm
Đường ngã bảy tự bao giờ bỏ cuộc
Với xuân xanh từng vĩnh biệt hoa vàng
Đường cố quận gọi kêu hằng mỗi lúc
Mỗi ra đi chìm lặng mấy dư vang
Giữa giông bảo bước quy lai hồi phục
Tôi đi về sầu dựng hải vân san
Tôi bỏ cuộc từ mưa nguồn lảo đảo
Lá hoa cồn lả tả tới ngàn thu
Rớt hột xuống hoa trên ngàn cuồng bạo
Sa mạc về phác tiết với ngao du
Nhưng ngày tháng bỏ tôi đi lượt nữa
Tới phen này từ phen nọ phen kia
Lầm lũi bước giữa san hà huyết lệ
Mùa tháng ba nghe lễ hội tan lìa
Người bạn đến tôi không chờ không đợi
Không dám còn hoài vọng với lang thang
Rồi bất chợt gió quan san bừng dội
Suốt âm thanh ngôn ngữ dục lên đường
Tôi dừng lại một phen này phen nữa
Nghe bốn mùa đổi khắp mặt dư vang
Lòng vủ trụ bốc thiêng liêng ngọn lữa
Ngập trùng dương vi vút chạy lên ngàn
Đầu gối rã bổng nhiên nghe rộn rã
Máu me xua đuổi , xương xảu lên đường
Tuổi xiêu lệch trung niên không mặc cả
Dù lão niên ngấp nghé gọi điêu tàn
Thì cứ chạy lên dặm ngàn chót vót
Khắp nhà ma cho cửa quỷ đi đời
Người bạn cứ tha hồ tung nhảy vọt
Tôi bước lầm lẽo dẽo vướng lôi thôi.
Người anh cũ thuở xưa kia dáng đã
Từng gọi tên em mười sáu lên đàng
Và tặng vật cho xuân xanh từng dã
Vào máu me nung nấu mộng khôn hàn
Sầu huy cận sắt se trong niệm tưởng
Những mùa xuân hoan lạc của sơn hà
Em mười sáu em mười lăm mười bảy
Em hai mươi chừ bước giữa chiều tà
Chiều đã muộn trái hoàng hôn vãn thục
Trong khu vườn heo hút bóng đêm dâng
Người bạn đến với niềm vui thôi thúc
Như thế nào hoài niệm với mai xuân
Xin tạm gác mọi hoang mang lần nữa
Vì bình minh đệ nhị sẽ lên đàng
Từ mạc hậu sử xanh cùng thế sử
Giục lên đường nghìn dặm duỗi quan san
Tạm ghi thô thiến mấy hàng
Gọi là muôn một đáng hàng thẳm sâu
Chào xuân vỉnh viễn nguyên màu
Trên đường khúc khuỷu nhịp cầu cheo leo
Bình sinh tại thể bọt bèo
Phù du cung bật giờ gieo sang mùa
BÙI GIÁNG – hè 1973
hungcaukieu- Tổng số bài gửi : 1
Join date : 24/02/2016
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết